SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 10

với hai dòng thoại trong một phim của Giuseppe Tornatore. - Làm sao tôi
có thể ăn tối với một người lạ cơ chứ?
Dmitri lôi ra một cục tiền một trăm đô la và dúi vào tay nàng năm tờ.
- Bạn tôi hào phóng lắm. Ông ấy có một cái du thuyền, và ông ấy đang cô
đơn. - Gã quan sát thái độ của Sophia đang thay đổi từ cáu giận sang tò mò,
rồi ham thích.
- Thực thì tôi đang trong thời gian chờ đợi cuốn phim tới. - Nàng nhoẻn
cười. - Chắc ăn tối với bạn ông cũng chẳng hại gì.
- Tốt lắm. Ông ấy sẽ rất vui.
- Thế ông ta đang ở đâu?
- Ở St. Paul de Vence.
Dmitri chọn khá lắm. Gái Ý hẳn hoi. Tuổi ngoài hai nhăm. Khuôn mặt gợi
tình, tựa như mặt mèo nhung vậy. Bộ ngực thật cao và đầy. Lúc nầy nhìn
nàng ngồi bên kia bàn, Stanford bỗng nẩy ra một ý:
- Em có thích du lịch không, Sophia?
- Em thích lắm.
- Tốt. Chúng ta sẽ đi chơi với nhau một chuyến ngắn. Anh xin lỗi một phút
nhé.
Sophia nhìn ông đi ra một máy điện thoại công cộng đặt kế buồng vệ sinh
nam.
Stanford tra đồng xu vào khe máy và quay số:
- Cho xin tổng đài viên hàng hải.
Vài giây sau có tiếng đáp:
- Đây là người điều hành liên lạc vùng bờ biển…
- Tôi muốn đặt một cuộc gọi cho du thuyền Blue Skies, chín tám không…
Cuộc gọi kéo dài chừng năm phút và khi kết thúc, Stanford gọi tiếp cho sân
bay Nice. Lần nầy thời gian đàm thoại ngắn hơn.
Xong, Stanford quay sang nói gì đó với Dmitri và gã nầy nhanh chóng đi ra
khỏi nhà hàng. Stanford trở lại với Sophia:
- Em sẵn sàng chưa?
- Dạ, rồi.
- Vậy chúng ta hãy đi dạo một lát. - Ông cần thời gian để vạch ra một kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.