SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 136

Lúc này mắt lão đã nhắm hờ lại, đủ để tôi hiểu rằng tôi phải rời xa nơi

đây. Dù tôi có đứng chờ lão bao lâu thì cũng vậy thôi, lão sẽ lặng im cho
đến ngày tôi gặp lại lão sau này trong tư thế lão nằm thực sự. Lão nằm trên
chiếc giường cỏ mục nát trong ngôi nhà tí tách mưa dột từ trên mái xuống
đầu.

Tôi lắc cơ thể lão: - Này Francois Phan Tuê.

Lão có muốn đáp lời cũng không được nữa. Nhưng trên mặt lão vẫn

phảng phất màu liêu trai. Tay lão nắm chặt tay tôi khiến tôi hoảng sợ, lão
nhíu mày lại rồi lão lặng im, giọt nước mắt nhỏ xíu tràn ra trên làn da mỏng
dính.

Lão gọi tên Maria Huyền Ân. Cũng không biết lão định nói gì nhưng

thực sự lão đã gọi rất khẩn thiết.

Vào ngày ấy là mùa đông, cơn gió cuối cùng trút hết hơi lạnh ra bầu

trời và chui rúc vào cơ thể lão. Tôi ở lại đó, mấy ngày cạnh lão. Rồi tôi đi
với bản tình ca du mục, tôi đi theo tiếng gọi của những kẻ lang thang về đất
thánh. Tôi đứng lại ở đấy quan sát mùa lễ thánh. Tôi không hiểu Maria
Huyền Ân, tôi không hiểu Francois Phan Tuê trong suốt thời gian mà họ
sống. Vùng họ ở người ta gọi là xóm Đạo, nhà ở đây nhiều nhưng Maria
Huyền Ân và nhà lão tách ra một khoảng riêng do sự cắt ngang của một
con suối nhỏ.

Gia đình Huyền Ân cũng ít qua lại với cô. Chồng Huyền Ân làm thợ ở

một xưởng chế biến gỗ phải ở lại trông coi xưởng. Việc lớn nhỏ gì cũng
đến tay Phan Tuê. Nghĩa là những ngày Huyền Ân ốm, Phan Tuê lo bếp
núc, cháo rau. Huyền Ân không nói với chồng, không để làm gì cả khi con
tim này ngừng đập thì mọi người sẽ biết, và chồng Huyền Ân cũng biết
rằng cô đã bước vào vĩnh cửu. Nhưng Phan Tuê xót lòng, Phan Tuê đứng
trước xưởng gỗ nhìn chồng Maria Huyền Ân, lão định báo tin Huyền Ân
không khỏe. Người đàn ông đó tiến lại gần Phan Tuê cất lời từ tốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.