SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 167

là sứ mệnh của mình. Còn anh, cứ nghe có chuyến du lịch nào đấy là nhảy
cẫng lên.

Ối trời ơi! Tham quan miễn phí... và anh đi, cứ cười cái nhẹ nhàng rồi

đi. Đàn ông thế, đàn bà ra khỏi nhà như người ta gồng gánh, hết lo thức ăn
cho chồng cho con rồi quay sang lo cho mình, giày dép, đồ trang điểm... chị
từng thấy anh đi tham quan hai mươi ngày chỉ với một bộ áo quần mang
theo. Lần này chị đi tham quan, đi lần đầu mà tới mười ngày lận. Chị xin ý
kiến anh, làm vợ phải phép với chồng. Anh cười hề hề, cứ đi đi ở nhà làm
gì cho khổ. Đi cho biết đây biết đó, con cái ở nhà đã có bà nội và anh
chăm... Chị rưng rưng nước mắt. Lại một sự đồng ý nhẹ hều như anh muốn
đuổi chị ra khỏi nhà. Cũng có thể lắm, mười ngày tha hồ chè chén. Dù có
cực nhọc với con cái chút nhưng sau khi lo cho con xong anh làm gì?

Và cả khoảng thời gian mênh mông trong đêm anh sẽ làm gì khi

không có chị bên cạnh? Ai mà biết được anh có nghĩ đến chị không hay
quay qua trông hoa, nhớ bướm. Sự nghiệp của đàn bà là giữ chồng, đến
thằng đàn ông rách rưới thì cũng có con đàn bà đứng đường rách rưới nó
chờ. Ai mà biết được. Chị nhấc máy định điện cho anh thì số anh hiện lên,
đầu tiên là giọng cười khoái trá rồi sau đó mới hỏi chị đến đâu rồi. Ừ, đúng
là ở nhà một mình tự do tự tại không cười sảng khoái thế nào được. Mấy
bận có cười như vậy đâu.

- Em đến đâu rồi?

- Em mới đi vườn hoa trung tâm thành phố về.

- Nơi đó nhiều hoa nhỉ, đầy loại hoa. Em có thấy hoa xác pháo không?

Anh rất thích chúng mà ở vườn hoa trung tâm thì lại nhiều. Khi đèn vàng
sáng trưng trông những cánh hoa màu đỏ càng lấp lánh, ban đêm ra đó
hóng rất đẹp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.