SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 169

- Em mai mốt có chồng em cũng chẳng nhớ như chị đâu. Có con cũng

vậy. Tập sống ngay từ đầu theo phong cách này.

- Đợi đấy, đừng có nói sớm.

- Thật đấy, chẳng biết họ có nhớ mình không mình lại nhớ cho nhọc.

Con nhỏ cười rồi lấy quần áo đi tắm. Chị ngồi một mình trống không,

lật ảnh mấy đứa nhỏ xem, tấm nào chúng cũng cười tươi như hoa. Có
những tấm ảnh chúng làm trò đến mức chị không đủ dũng khí đưa lên
mạng. Ba đứa con trai chị nó đều giống anh cả cách nói, cách làm. Chúng
còn nhỏ quá, tính tự lập cao nhưng đến bữa ăn là quậy tưng bừng. Không
biết anh xoay xở như thế nào với những tình thế như vậy, khi không có chị
ở cạnh.

Tối, chị xuống đường. Đi một đoạn khá xa rồi ngoái đầu nhìn lại.

Những ánh đèn cao áp lấp lóe trong những đám lá. Và hoa ven đường dưới
ánh đèn cũng đẹp hơn. Chị hiểu, vì sao anh thường hay cuốc bộ về đêm, chị
cũng hiểu vì sao anh thường hay đèo chị và mấy đứa nhỏ đi một đoạn
đường gần bảy cây số chỉ để ngắm hoa và ngắm đèn ở thị trấn.

Tám giờ, chắc giờ mấy bố con đã ăn cơm. Mà cũng có thể chưa, một

mình anh rời sở lúc năm giờ chiều, đi chợ mất tiếng đồng hồ rồi còn chạy
hơn ba mươi phút về nhà nữa. Chị bấm điện thoại, bên kia là tiếng nhạc.
Nghe bài hát quen thuộc chị biết được anh đang ở nhà. Chị chợt nhớ ra mỗi
lần chị hỏi “Anh ở đâu?” lập tức anh có câu hỏi ngược trở lại “Mà sao
đấy?”. Cũng tức cười thật, khi câu hỏi hiển nhiên của người vợ điện hỏi
chồng mình là anh đang ở đâu và câu hỏi này cánh mày râu lại cực kỳ
chẳng muốn trả lời. Hôm nay, nghe câu hỏi đó anh cười.

- Em đừng nghe nhạc mà nhầm, anh và con đi ra thị trấn uống cà phê.

Ở đây quán cũng mở nhạc đó, hơi buồn một chút nhưng lại đông khách,
dường như nỗi buồn giờ là thời thượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.