SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 172

người mình như một con mãnh thú. Ba mươi lăm tuổi, chị chợt khát khao
cảm giác được làm đàn bà với chồng mình. Thì ra những lúc xa gia đình
mọi thứ khát khao lần lượt trỗi dậy. Chị thèm được anh ôm thật chặt, thèm
được hôn lên sau gáy và thèm hơi ấm của bàn tay lân la khắp cơ thể. Vậy
mà mấy bận anh đi, chị ở nhà lại không hề có cảm giác này. Mấy đứa nhỏ
quấy cho đã mệt nhừ. Chị lặng im một lúc rồi quay sang nghi vấn. Mấy bận
anh đi khát khao có trỗi dậy không?

Sở thú nằm ngay chiếc cầu như anh nói. Khách tham quan nườm

nượp. Chị chỉ đứng trông loài khỉ hơi lâu vì chị cầm tinh con này. Nhìn
chúng vắt vẻo trên cây và trêu đùa nhau, đôi lúc trở nên cáu bẳn vì đồng
loại chơi thái quá. Chị nhớ câu nói của anh, khỉ leo lên cây thì khỉ tự leo
xuống, đây chẳng leo cây được mà cũng khó đợi chờ, xuống không kịp là
đây đi. Câu nói đầy hàm ý này hôm nay chị mới hiểu.

Ở sở thú trẻ con nhiều hơn người lớn, chị nhìn những đứa trẻ mà nhớ

con đến cồn cào. Giá mà các con chị được vào sở thú, cả chồng chị nữa.
Điều ấy mới thực sự có ý nghĩa. Chị đi đến cây cầu rồi hỏi người trong
đoàn hướng nào là hướng bắc. Anh ta chỉ cho chị và ngạc nhiên khi thấy
chị nhìn đau đáu về phương bắc mà nước mắt trào dâng. Những nơi anh đã
đến, chị đang đến. Vì thế, chị và anh đã không gặp nhau nơi họ đã từng đi
qua. Cả chuyến tham quan, chị chỉ thích xem ảnh chồng chị và những đứa
con trong điện thoại. Điều này có phải là hạnh phúc không? Chị cũng
chẳng biết nữa, chỉ mong sao xe chạy cho thật nhanh. Về tới nhà nghe mấy
đứa chạy ra kêu ới… ới… mẹ. Và những cái ôm nghẹt thở, và nhìn chồng
chị đứng cười ở sân...

Chị nhớ vườn hoa và sở thú ở nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.