SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 175

Xe bắt đầu trườn lên nửa con dốc, hầu hết khách trên xe đều thức dậy

thều thào trò chuyện với nhau. Người quen người lạ gì cũng nói chuyện sất.
Miễn là ngồi cạnh nhau. Trong không gian này không thể im lặng, đôi lúc
xe trôi qua đỉnh đèo dưới ánh trăng suông với những điều đáng ngờ về thân
phận. Sống và chém gió, đó là sở trường của đám thanh niên. Xe này chỉ có
mỗi anh ngồi cạnh ông lão tám mươi hai tuổi là trẻ nhưng trông rất lù lì.
Hay nói đúng hơn là nhìn mặt anh ta có tâm sự, cha này chắc có nỗi buồn
gì đấy. Nhìn dáng trầm tư, ánh nhìn cố định vào tấm gương ra ngoài cửa xe.
Ở đó đâu thấy gì, màn đêm đồng lõa với sự mịt mù tối tăm. Có thể, anh ta
nhìn vào đâu đó còn sót lại trong ký ức của mình hoặc những thoáng buồn
của ánh đèn rớt qua.

- Anh đi đâu đấy? - Cụ già tám mươi hai tuổi hỏi người thanh niên.

Anh ta vẫn chưa tỉnh giấc với cơn suy tư của mình. Nhưng ông già đã nghe
thấy tiếng lao xao, và ông cho đó là câu trả lời của anh ta nên mới tiếp tục
cuộc trò chuyện. - Sao lại bỏ nhà đi, nhà là mái ấm sao bỏ đi. Chắc vợ
chồng cơm không lành canh không ngọt.

- Cụ nói sao cơ ạ? - Anh ta sực tỉnh và quay mặt sang phía cụ già.

- Tôi đi Đà Lạt, đi thăm lại nơi vợ chồng tôi từng đi qua, tôi nhớ bà ấy

đến không ngủ được. Có thể đây là chuyến đi cuối cùng của tôi. Tuổi này
ngủ không thức dậy là chuyện thường. Nhưng còn hơi thở là tôi vẫn yêu vợ
mình.

- Sao vợ cụ không ở cùng?

- Tôi nghe rồi, anh nói anh bỏ nhà đi vì chuyện vợ con...

- Cháu không định nói vậy.

Nhưng đó là chuyện thực. Anh đang chạy trốn vợ mình. Cuộc sống

với bao ngờ vực và xúc phạm nhau. Anh muốn có thời gian để nghĩ lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.