SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 30

- Tội nghiệp! Em đâu có chồng, chị chia em chút hơi ấm...

Có đêm Phan bắt gặp chuyện này, anh không nói gì chỉ thở dài nhìn

vợ.

Trời chớm đông, gió se sắt, người thưa thớt. Những cơn mưa nhỏ nối

đuôi nhau đủ làm cho tiết trời lạnh dần. Ba hôm như thế thì rét đùng đùng,
Phan không bỏ thói quen lang thang trong đêm, vợ anh cũng quen với
chuyện đắp áo chồng lên hình nhân trước khi vào nhà ngủ. Dạo này thấy
chồng gầy, chị thắc thỏm lo. Thấy chồng mỗi đêm ngồi nhìn xa xăm ra
ngoài đường phố không một bóng người, chị lo lắng và có linh cảm rằng
tâm hồn anh đã trao cho người khác. Nỗi cô đơn bắt đầu bủa vây chị. Và
thoáng nhìn chồng chị cũng đã thấy sự cô đơn vây kín.

Đêm nay lạnh, đúng là cái lạnh từ trước đến nay chưa từng trải, chị

nằm quay mặt vào tường, anh nằm xoay mặt ra ngoài cửa. Đêm được điểm
bằng tiếng đồng hồ kêu cậc cậc. Phan nhìn lên bức ảnh trên tường, con suối
uốn lượn vào mép đồi, những khối đá đỏ xếp chồng lên nhau và hoa Biêng
trắng rủ mái tóc mình xuống nước. Phan nghe lạnh, anh quay về phía vợ,
cánh tay víu lấy cùng câu nói thì thầm. Đó cũng có thể xem là điều mà anh
cầu khẩn.

- Mình ơi! Hãy giữ lấy anh, thật chặt. Anh lạnh quá!

Vợ Phan quay lại nhìn anh, nước mắt chị chảy trên má ướt đẫm. Chị

níu anh vào lòng, không có chút hơi ấm nào cả. Toàn thân Phan lạnh băng.
Chị nắm lấy tay chồng, bàn tay anh tê cóng. Chị hốt hoảng lấy vội lọ dầu
thoa cho anh, thoa lên tay, lên chân, lên sống lưng và thái dương rồi chị bóp
đều. Người Phan vẫn lạnh, anh nói thì thào với chị.

- Mình có đắp chăn cho hình nhân không?

Vợ anh nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.