SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 32

Dốc Bưởi... Phan nghẹn ngào, có thứ gì đó chặn đứng cổ họng anh. Phan
bắt đầu đằng hắng, đó là sự cố gắng để ngăn giọt nước mắt tràn ra.

Mùa hoa Biêng, những ngọn đồi được vờn lên bằng hơi đá, bằng mây

trắng trôi la đà. Đêm xuống, ánh trăng lẫn trong màn sương, tiếng côn trùng
tạo nên màn hợp xướng với đầy đủ thanh âm. Những thứ đó ghim vào nỗi
nhớ của anh. Phan ngồi bật dậy, vợ anh dáo dác nhìn theo. Anh xỏ dép rồi
mở cửa phòng ngủ cầm đèn pin lăm lăm hướng về phía ki ốt. Vợ anh lặng
lẽ đi theo sau.

Tiếng gió rít lên mỗi lúc một mạnh. Và cái lạnh thê thiết kéo về thành

phố. Lâu lâu có chiếc xe gắn máy rồ ga chạy ngang qua cắt đi tiếng kêu của
gió. Phan khó khăn lắm mới bật được ổ khóa ra phía ngoài rồi tra chìa
khóa. Vợ anh lặng lẽ đứng cạnh bên quan sát. Nhìn đôi tay run lên bần bật
của Phan, chị thấy nhói lòng. Nhưng chị cứ để anh làm những việc ấy, vì có
thể nó sẽ làm cho người anh ấm lên. Khi mở được chìa khóa, Phan quay lại
nhìn vợ, anh rướn cổ nuốt cái gì đó trong cổ rồi nói với chị.

- Hình nhân bị rớt chăn rồi, có thể là con mèo đã đánh cắp chiếc chăn.

Chị bước nhanh đến chiếc giường xếp, trong lúc anh vẫn đứng ở cửa.

Chị hết sức ngạc nhiên, đúng là con mèo đã kéo tấm chăn xuống nền nhà,
nó nằm cuộn tròn lên trên tấm chăn để mặc cho hình nhân trong rét mướt.
Chị quay trở ra phía anh, mắt ngấn lệ.

- Con mèo tha tấm chăn rồi.

- Em đắp lại cho hình nhân.

- Không được, để em vào nhà lấy tấm chăn khác.

Phan đưa cây đèn pin cho vợ, lúc chị trở vào nhà, anh tiến tới sát hình

nhân. Bên dưới lớp áo anh, màu hoa Biêng lung linh, con suối chảy mềm
mại uốn lượn quanh đồi và nụ cười, và đôi mắt ướt nhìn anh. Biêng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.