SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 55

người lái xe ân cần với cô. Cứ mặc kệ, cuộc sống bây giờ sự giả dối chính
cống lắm nên điều Phan nói vẫn nghe quen thuộc.

Vợ tôi bỏ đi rồi, chúng tôi chưa có con. Trong chuyện này tôi là người

có lỗi... Phan lặng người đi, trong phút chốc cô hối lỗi. Đáng lẽ ra cô không
nên để nỗi buồn này trở về với anh ta. Nó chẳng mấy hay ho gì đối với
người lái xe trong hoàn cảnh như thế này. Cô rót cho người lái xe một cốc
nước lọc rồi bóc cho anh một chiếc bánh. Người lái xe đón nhận chiếc bánh
ăn một cách lẹ làng và uống cốc nước đánh ực, anh nở một nụ cười thật
tươi nói với Phan. Tôi quen rồi, và cô cũng thế thôi, đố cô nhịn đến ngày
kia đấy, sự sống không hề đơn giản. Cô không thể sống bằng không khí và
những kỷ niệm buồn.

Xe đã về bến, Hà Nội giăng ra trước mặt với những tòa nhà cao tầng

và cây xanh chạy dọc những con phố. Phan đón lấy chìa khóa nhà từ tay
người lái xe và đi theo cái trỏ tay của anh. Cô cứ đi về phía ấy, ngôi nhà số
04, nó chỉ cách đây trăm mét thôi. Tôi sẽ không ghé sang đó, tổ trưởng tổ
dân phố sẽ đến nhận giấy chứng minh thư từ cô, tôi đã nhắn tin cho ông ấy.

Phan bước đi lửng thửng, hai tay ôm sát đứa con vào lòng, chiếc túi

xách đeo lủng lẳng ở trên tay. Ngôi nhà số 04 hiện ra trước mắt cô, một căn
hộ bé xinh có hai cây ngọc lan nở hoa trắng tinh khôi và hương thơm ngào
ngạt. Người đàn ông đón cô có gương mặt rất điển trai, anh ta đeo chiếc
kính trắng, thái độ rất từ tốn.

- Cô là bạn của ông Thanh phải không? Mời cô theo tôi.

Có lẽ đó là người giúp việc, Phan nghĩ. Anh ta lẹ làng mang đồ cho

Phan và dẫn Phan lên căn phòng ở tầng hai. Khi cô không cần gì nữa, tôi sẽ
rời khỏi nơi đây thưa cô. Và tôi sẽ trở lại chăm sóc khu nhà khi cô không
còn ở đây nữa - người đàn ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.