SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 57

Người đàn ông bước đi, ngôi nhà trở về lặng lẽ. Phan ngồi xuống bên

chiếc ghế sofa đợi nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp. Phan vẫn còn yêu
anh, chồng cô và bố của đứa bé. Anh ấy đã đi rồi, thật xa, cô không đoán
được anh ấy có thể đi đâu sau hôm Phan tình cờ bắt máy chồng, bên kia là
giọng đàn ông chậm rãi trong nỗi u hoài - Văn, anh nhớ em quá! Ra đây với
anh đi.

Phan đặt máy xuống lạnh băng nhìn Văn, đêm xuống thì Văn rời khỏi

nhà trong sự thảng thốt của Phan. Nếu biết Văn đi, Phan sẽ ngăn lại. Bằng
mọi cách, Phan sẽ không để anh đi về phía người đàn ông kia. Cô là đàn bà,
cô có bàn tay và trái tim của người đàn bà, cô không tin rằng mình có thể
thất bại dễ dàng như thế. Và minh chứng cho những năm tháng sống với
những rạo rực yêu thương, ái tình bằng ấy. Phan không thể chấp nhận được
điều đang diễn ra. Cú sốc đã khiến cô ra đi trong sự lặng lẽ. Chiều hôm ấy,
khi Phan bước lên xe, mẹ chồng cô đã đứng lưng lẻo nhìn theo, mẹ đã vịn
tay vào cổng nhà và khóc. Người đàn bà đó đã thấu rõ tâm can về chồng
của Phan.

Hơn một tuần trôi qua...

Người đàn ông trong ngôi nhà này không trở về, Phan đợi một nụ cười

nào đấy như hồi cô bóc chiếc bánh cho anh. Điệu cười đó cùng câu nói của
anh ta khiến Phan nhận ra và chấp nhận một số chuyện. Người đàn ông như
thế bị đàn bà ruồng bỏ thì người đàn bà như Phan cũng có thể chịu cảnh bẽ
bàng.

Những suy nghĩ miên man, những thắc thỏm, lo âu và dự cảm chẳng

lành. Anh ta nói anh ta đi hơn một tuần rồi lại đi tiếp... chắc có lẽ thế! Phan
tự trấn an mình bằng câu nói cách đây hơn một tuần của anh ta trong cái
nháy mắt tinh nghịch. Phan mải mê nghĩ mà không nhận thấy có người đã
bước vào ngôi nhà. Bạn anh ta đến đứng trầm ngâm hồi lâu rồi báo với
Phan một tin. Phan đón nhận nó, không buồn, không vui, không dửng dưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.