SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 62

tên mình. Nếu muốn nói với tôi tự khắc già Vika sẽ nói. Qua lại với già
Vika, tôi cũng có thói quen kiệm lời.

Thường tôi chỉ ngồi nhấp ngụm rượu rồi nhìn những ngọn núi nối

nhau thành một dãy như cánh tay của người khổng lồ vươn dài, mạnh mẽ.
Vậy mà cánh tay đó đã ruồng bỏ một con người nhỏ bé! Già Vika nói duy
nhất câu đó rồi già đi thổi cơm nếp. Trưa hôm ấy tôi không ăn. Già Vika
đưa mấy ngón tay vo tròn lọn cơm nếp một cách nhọc nhằn. Tôi ngoảnh
mặt đi đằng khác để cho già mặc sức thả ánh nhìn về rừng núi thênh thang.

Già thường xuyên thở dài. Tôi nghe đấy như tiếng suối chảy, nó cũng

có thanh âm thê lang thê lang trong tiếng thở dài của già. Sau “bữa trưa
nhịn đói”, già Vika bặm môi nhìn tôi thắc mắc sao tôi không ăn. Tôi lặng
im, già mang nồi cơm nếp để ở chỗ cầu thang. Lúc sau "lữ đoàn" khỉ chạy
tới tranh nhau chí chóe. Có con không được phần chạy tới kiện bằng cách
dụi mũi vào đôi chân thô nhám của già Vika.

Già đi lấy cho nó củ sắn, con khỉ hấp háy mắt rồi ráo riết cảm ơn bằng

một tràng âm thanh chói tai đến kỳ lạ. Đến lượt con khỉ khác dụi mũi vào
chân già Vika, già cười. Nụ cười hiếm hoi trên môi khiến đôi mắt già sáng
hơn. Già nói với tôi già nuôi bầy khỉ này đã năm mươi năm rồi. Già bảy
mươi tám tuổi, nghĩa là già Vika sống cùng thời với cuộc tình của ngọn núi
Ama và dòng suối Vika. Câu chuyện kể bắt đầu cách đây năm mươi năm,
nó được chép bằng những nét vẽ trên tường đá.

Năm mươi năm về trước, già Vika là một chàng thanh niên hai mươi

tám tuổi. Nghe câu này của tôi, già lật ngược bức tranh để minh chứng cho
câu nói của tôi là đúng. Bức tranh có đề ngày tháng năm và ghi tên người
chụp. Tôi lạnh người, đấy là bố của tôi ư? Không phải như thế chứ? Già
Vika chỉ mỉm cười. Còn tôi thì lại nghĩ sang chiều hướng khác, có thể
người chụp ảnh trùng tên với bố tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.