SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 92

SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM

Hoàng Hải Lâm

www.dtv-ebook.com

Chương 13: Hoàng Tử Và Công Chúa

Căn nhà chị Min đã đóng cửa. Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi vẫn nhớ

bức tượng của mình bỏ quên trong ngôi nhà ấy. Tôi đã mất hơn hai tuần lễ
để tô bức tượng thành một nàng công chúa nhỏ xinh. Nàng có đôi môi đỏ,
ánh mắt long lanh và hàng mi cong vút.

Tôi quay lại nhìn chị Min, sao nó giống chị đến thế? Mắt chị Min hơi

buồn. Ngày hôm sau thì cánh cổng khép. Lúc tan trường tôi có ghé sang
đây, lá cây đại rớt chỏng chơ trên nền gạch. Tôi biết chị Min đã đi rồi, mấy
bận chị ở nhà, khu vườn không có lá. Mấy hôm sau căn nhà vẫn vắng tênh,
tôi đi ngang qua thấy lòng cồn cào. Và có một đêm trời mưa rét tôi đã lẻn
cửa sau đến đứng trước căn nhà này.

Tiếng mèo kêu như tiếng khóc, tôi biết đó là tiếng kêu của con nuti,

con mèo to nhất trong ba con mèo của chị Min, lông nó có màu trắng sữa.
Không phải để tôi chờ lâu, con nuti ra vờn lấy chân tôi rồi kêu lên ráo riết. -
Chị Min đi đâu rồi? - Tôi hỏi nó một cách khờ khạo. Con nuti lại kêu, tiếng
của nó lúc này đục hơn. Tôi ghé xuống gần nó, lông nó có mùi khai. Như
vậy là con nuti đã cạ mình vào cái xác nào đó, tôi chắc thế. Chẳng lẽ hai
con mèo nhỏ hơn đã có con bị chết, hay đây là mùi của lũ chuột xấu số
hoặc mùi thức ăn còn sót lại trong nhà chị Min?

Tôi đứng nhìn lặng lẽ, ánh sáng ở căn phòng chị Min vẫn còn. Đó là

ánh sáng phát ra từ chiếc bóng sáu oát được chị Min trùm lại bằng bao
bóng màu hồng. Nàng công chúa, tôi dướn mắt ghé vào cửa sổ. Chị Min đã
đặt nàng công chúa nhỏ xinh vào chiếc hộp kiếng. Mưa lúc này đã nặng
hạt, tôi trèo lên cánh cổng sắt vào ngồi dưới hiên nhà. Có tiếng ho khản đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.