SAO ĐEN - Trang 1547

Chị Huệ dẫn đoàn chúng tôi vào nhà ông Quảng, bề vai nhưng là

ngành trưởng của chúng tôi. Năm gian nhà mới xây, khang trang, chắc ông
phải thuộc hàng khá giả trong làng. Thấy một đoàn khách lạ vào cổng ông
vội chạy ra đuổi chó và sai con đun nước. Ông đã nhận ra chị Huệ tôi. Chị
vui vẻ giới thiệu.

- Đây là bác Phan Đăng Quảng, trưởng họ Phan nhà ta - Chị quay lại

phía ông Quảng - Thưa bác hôm nay chúng tôi đưa ông cậu tôi là Trung
tướng Nguyễn Hữu về thăm quê và viếng mộ mẹ chúng tôi. Đây là chồng
và con gái tôi. Còn người này bác Quảng có nhận ra ai không?

Ông Quảng nhìn tôi rồi lắc đầu.

- Chịu đấy, chưa thấy ông về đây lần nào?

- Phan Quang Nghĩa, em trai tôi đấy! Người trong họ cùng làng mà

không nhận nổi nhau a!

Ông Quảng nhìn tôi rồi reo lên.

- Trời ơi chú Nghĩa! Vẫn còn sống kia à! Ôi sao cứ nghe đồn mất tích,

mà bỗng dưng lại hiện hình về thế này!

Ông mời khách ngồi rồi sai con pha nước. Tôi kể cho ông nghe lí do

mất tích. Sau Hiệp định Giơ-ne-vơ tôi vẫn phải làm nhiệm vụ tiễu phỉ ở
Bắc. Muốn về thàm nhà nhưng ngày đó quê mình đang cải cách, gia đình
địa chủ về thăm sợ liên luỵ. Ngay đến bằng gia đình vẻ vang cũng bị đội
đình lại không cấp. Tôi lại được lệnh đi B sớm. Thời đó công tác này còn
phải giữ bí mật. Thế là tôi biền biệt ở chiến trường Nam Bộ đến ngày giải
phóng đất nước. Tôi gởi thư về nhà thì không có người nhận bị trả lại. Khi
ấy chị Huệ đã lấy chồng và đưa mẹ tôi ra thành phố. Mẹ con chị em bặt tin
nhau. Mãi năm 1982 tôi tình cờ gặp Thiếu tướng Đức nói chuyện quê
hương lúc đó mới nhận ra là họ hàng cậu cháu. Cậu cho biết địa chỉ chị
Huệ tôi, nên mẹ con mới liên lạc được với nhau. Mỗi lần nghỉ phép tôi chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.