SAO ĐEN - Trang 210

Một điều gì to lớn choán ngập tâm hồn tôi. Được tin, được yêu đối với

tôi là hạnh phúc, cũng lã khát vọng.

...

Sáng hôm sau chúng tôi đi Vũng Tàu. Chiếc Renault mới mua tuy

không còn "mốt" nửa nhưng máy khỏe, và nhất là nó thuộc quyền mình.
Chúng tôi cũng nuốn có một phương tiện riêng để được tự do trong công
tác. Tôi cố hình dung ra cấp trên của mình. Tuy đã có mật khẩu liên lạc
nhưng Dung vẫn đề phòng. Dung phân công tôi cảnh giới để mình cô đi bắt
liên lạc.

Chúng tôi đỗ xe dưới bóng một cây dương. Xe quay mũi sẵn để lao ra

đường thuận lợi. Hai chúng tôi ngồi trong xe như một cặp uyên ương say
đắm nhưng mắt vẫn liếc ra điểm hẹn. Ngày nghỉ, bãi biển Vũng Tàu chỗ
nào cũng đông nghịt người qua lại.

Một chiếc Citroen đen bóng lướt tới đỗ trước quầy giải khát "thiên

Đường". Một người đàn ông từ trong xe bước ra, đội mũ vải trắng, đeo kính
đen, áo ca rô ngắn tay, xách chiếc túi màu xanh, trên vai trái vát chiếc khăn
tắm sọc đỏ.

Dung bấm nhẹ vào cánh tay tôi rồi ra khỏi xe. Tôi lên đạn khẩu côn đề

phòng có "cái đuôi" nào bám theo. Dung tiến về phía người đàn ông. Bỗng
nhiên cô xô lại chỗ ông khách, nắm chặt cánh tay ông. Nét mặt tươi vui hớn
hở. Cô lôi người khách về phía tôi. Khi khoảng cách còn chừng mười mét,
tôi bỗng vui sướng nhận ra cậu Đức. Tôi nhảy ra khỏi xe nhào lại.

- Cậu, trời ơi, thế mà cháu tưởng là ai.

Cậu Đức lừ mắt ra hiệu cho chúng tôi không nên để tình cảm biểu hiện

lộ liễu quá. Hai chúng tôi vẫn bám vào hai tay cậu như ba cha con.

- Cậu mới vào trong này ạ? - tôi hỏi nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.