SAO ĐEN - Trang 8

nào cậu cháu cũng được gặp nhau.

Chị bảo người chuẩn bị cơm nước và chỗ ngủ tôi rồi xách đèn đi gọi

điện thoại. Bữa cơm tối đó rất ngon miệng tuy chỉ có một đĩa măng luộc và
mấv thìa muối vừng. Cứ nghĩ đến chuyện sắp được cùng cậu về quê thăm
mẹ, lòng tôi lại phơi phới. Tôi mắc màn và nghĩ bụng đêm nay sẽ ngủ một
giấc quên chết để phục hồi lại cái năng lượng cuốc bộ hơn năm mươi cây
số thì có tiếng bước chân người và ánh đèn pin từ phía ngoài.

- Nghĩa đấy à, cậu mong mãi?

- Cậu! Cháu đấy ! - Tôi chạy ra đón cậu. Ánh đèn sáng lên khuôn mặt

vui vẻ và nhiệt tình của cậu.

- Lớn quá! Đúng là một chiến sĩ Điện Biên Phủ! Cơm nước rồi chứ?

Thôi cuốn màn lại, vào trong kia cậu cháu ta nói chuyện cho vui - Cậu quay
lại phía chị thường trực - Chúng tôi vào K2 ngay bây giờ.

Cậu giúp tôi đeo chiếc ba lô nhẹ tênh lên vai. Dưới ánh đèn pin tôi

theo cậu tôi đi một đoạn đường rừng chừng hai cây số thì đến một căn nhà
lá của cơ quan. Một căn nhà đơn độc nằm giữa một vùng rừng rậm bao la.
Một người, có lẽ là bộ đội, đã chờ sẵn.

- Báo cáo, tôi đã thu xếp đầy đủ.

- Tối nay tôi cũng ngủ đây - Cậu nhìn cái ca và chiếc bi đông đặt trên

bàn - Có nước nóng đấy chứ?

- Dạ, có cả trà nữa ạ.

- Thế là đủ rồi, đồng chí có thể về bên A3 được đấy.

Anh bộ đội gật đầu chào nghiêm chỉnh rồi đi luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.