SÁT PHÁ LANG - Trang 100

Loại bệnh trạng này khoảng non nửa canh giờ sau mới chậm rãi giảm đi,
sau đó tai mắt y có thể tạm thời giống người bình thường.

Bình thường bao lâu thì khó mà nói – khi Cố Quân lần đầu tiên dùng loại
thuốc này, y đau đến mức phải đâm đầu vào cột giường, sau đó chừng hơn
ba tháng nhìn rõ và nghe rõ, làm cho y suýt nữa quên trên người mình còn
có hai cơ quan không tốt. Mà theo việc y dùng thuốc ngày càng thường
xuyên, một mặt luyện thành tuyệt kỹ mặc kệ đau cỡ nào cũng có thể cắm
đầu ngủ ngay, đồng thời dược hiệu tựa hồ cũng đang chậm rãi giảm đi.

Đến bây giờ, một liều thuốc chỉ có thể dùng được dăm ba hôm.

“Có khả năng qua vài năm nữa là triệt để hết hiệu nghiệm thôi.” Thẩm Dịch
nghĩ.

Hai người một ngồi một nằm, chẳng nói năng gì, tận đến đêm khuya, xa xa
vẳng tới tiếng điểm canh, Thẩm Dịch mới gác bút, quay người lại nhặt một
tấm chăn đắp cho Cố Quân. Cố Quân vẫn duy trì tư thế ngủ ván quan tài
hệt như lúc đầu, không hề nhúc nhích, chỉ có mày nhíu lại, môi và má nhợt
nhạt không chút máu, hai nốt ruồi chu sa tôn nhau sáng lên.

Thẩm Dịch nhìn y một cái, rồi khẽ khàng đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, Cố đại soái vừa bò dậy thì lại thành một An Định hầu sinh
long hoạt hổ.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Dịch đã bị Cố Quân dậy sớm đập cửa đánh thức,
ngái ngủ ra mở cửa.

Chỉ thấy Cố Quân rất đắc ý nói: “Thứ ta đặt rốt cuộc đã tới tay rồi, ngươi
cứ chờ xem, ta đi thỉnh tội, bảo đảm có thể dỗ được tiểu hỗn đản đó!”

Thẩm Dịch ra sức chớp chớp mắt, trong lòng có chút dự cảm xấu.

An Định hầu sai bốn tướng sĩ Huyền Thiết doanh khiêng cái rương to còn
dài hơn cả xà nhà, hùng dũng đi tìm Trường Canh, khi đi qua gốc bạc hà
hôm qua phá hoại, lại bứt một lá nhét vào miệng, cũng không ngại rìa lá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.