SÁT PHÁ LANG - Trang 1081

Dạo này Cố soái phải kiêm cố chiến trường nam bắc, chỉ sợ là mệt đến phát
điên rồi.

Đúng lúc này, Trần Khinh Nhứ vốn không yên tâm đi thăm Thẩm Dịch
thình lình xông vào: “Ta nhớ ra rồi!”

Cố Quân: “Hở?”

Chỉ thấy Trần Khinh Nhứ chẳng biết rút từ đâu ra một cây đao, nửa quỳ
xuống đất, trong ánh nhìn chăm chú của Cố Quân và thân binh cực kỳ mê
tín kia, phanh ngực hồn ngẫu ra.

Cố Quân: “…”

Thân binh kia sợ run bần bật, quay mặt đi niệm “A di đà Phật” , Cố Quân
nhìn hắn, lại ngó Trần cô nương như đầu bếp thái thịt trâu, đưa cây gậy cho
thân binh câm như ve sầu mùa đông, thương hại nói: “Cầm trừ tà phòng
thân đi.”

Trần Khinh Nhứ không để ý xung quanh, tập trung tinh thần vào mũi đao,
tấm da người nọ trông bên ngoài nhẵn nhụi, thậm chí rất mềm, rạch ra bên
trong không có máu thịt, sạch sẽ tách ra hai bên, như da trâu đã thuộc vậy,
Trần Khinh Nhứ nắm giữ lực đạo cực tốt, rạch da người ra nhưng không
đụng gì đến gỗ bên dưới.

Cố Quân mới đầu vô công rồi nghề đứng xem, bỗng nhiên, y híp mắt lại,
xắn tay áo ngồi xổm xuống, không e dè dùng tay nhẹ nhàng vén miếng da
kia lên, cẩn thận chạm vào mặt ngoài khúc gỗ.

Thân binh mặt mày tái mét, hoảng hốt cáo tội, rồi xách cây gậy trừ tà Đại
soái cho chạy ra ngoài trông cửa.

Cố Quân sờ một lúc lâu, nghi hoặc nói: “Sao vậy, trên khúc gỗ này còn có
chữ à?”

Trần Khinh Nhứ đã rạch tấm da từ đầu đến chân, nàng như lột vỏ trứng
sống, thay một con dao nhỏ hơn, cẩn thận tách dần từng chút, cho đến khi
lộ ra cả khúc gỗ hình người, nàng mới khẽ thở phào, tranh thủ đáp Cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.