SÁT PHÁ LANG - Trang 1083

“Chính là bí thuật của thần nữ.” Trần Khinh Nhứ chỉ ra suy nghĩ trong lòng
y, “Ta… Ta vốn nghĩ có khả năng này, ai ngờ lại là thật…”

Ấn tượng của mọi người với “thần nữ man tộc” chỉ còn lại hình tượng mụ
điên Hồ Cách Nhĩ, vị quý phi kia ngược lại không có cảm giác tồn tại.
Nàng ta chết quá sớm, từ “bán thần” thảo nguyên cao cao tại thượng luân
lạc vào hậu cung cửu môn đóng chặt, trong lòng là oán là hận hay cam chịu
số phận, đến nay cũng chẳng thể nào biết được.

Mà thái độ của nàng ta với con mình là gì?

Chắc hẳn theo nhân chi thường tình thì nên là oán hận, ngay cả Gia Lai
nhìn thấy gương mặt Trường Canh lúc nhỏ giống hệt tỷ muội thần nữ, cũng
không nhịn được sinh ra sát ý, huống chi đương sự?

Nhưng thuật vu độc của mười tám bộ lạc thần quỷ khó lường như vậy, ngay
cả Trần gia cũng bó tay rất nhiều năm, quý phi là người thừa kế, muốn xử
lý một thai nhi chưa thành hình có thể làm đến thần không biết quỷ không
hay, vì sao phải giữ đứa trẻ đó lại?

Nàng biết đứa trẻ ấy cuối cùng sẽ bị Hồ Cách Nhĩ phát điên làm thành Ô
Nhĩ Cốt sao?

Người xưa đã chết gần hết rồi, chẳng còn ai biết nữa, năm ấy thần nữ man
tộc quyết định giữ lại đứa trẻ kia rốt cuộc là xuất phát từ sự không nỡ của
một người làm mẹ, hay vừa vặn biết Hồ Cách Nhĩ hoài thai đứa khác, xuất
phát từ nỗi oán hận vong tộc diệt chủng, muốn tạo ra một tà thần có một
không hai.

Nhưng vô luận thế nào, vòng tới vòng lui, vẫn là hồn ngẫu của thần nữ để
lại một đường sinh cơ cho Trường Canh.

Điều này cơ hồ có chút huyền diệu của nhân quả tương sinh.

Trần Khinh Nhứ không định thảo luận nhân quả báo ứng, nàng toàn tâm
toàn ý đặt vào khúc gỗ này, không đợi Cố Quân có phản ứng, đã ôm người
gỗ chạy như bị điên, ngay cả mảnh lụa rơi xuống đất cũng chẳng thèm nhặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.