SÁT PHÁ LANG - Trang 1084

Cố Quân ngây ra hồi lâu, một hơi trong lồng ngực chậm chạp thở ra, hi
vọng không cách nào tả nổi làm tắc ngực một lúc, vừa đứng dậy thì trước
mắt tối sầm, cả buổi mới đỡ, nhưng vẫn còn ù tai.

Y khó lòng kiềm chế đưa tay cọ cằm, cố hết sức muốn nặn ra khuôn mặt
bình thường mà nghiêm túc, chân mày vô thức nhíu lại, nhưng khóe môi
không thể khống chế nhếch lên nét cười. Sự nghiêm túc cố tạo cùng vẻ vui
mừng khó kìm nén đan thành một khuôn mặt “dở khóc dở cười” đúng
chuẩn, chính Cố Quân cũng cảm thấy hình tượng của mình hiện giờ chỉ sợ
là hơi điên.

Lúc này, thân binh của Thẩm tướng quân cách vách ở ngoài trướng thò đầu
vào nhìn ngó giây lát, hỏi: “Trần thần y rốt cuộc đi rồi à?”

“Đi rồi,” Cố Quân nghe thấy thân binh của mình trả lời, “Sao vậy, có việc
gì à?”

Tiểu binh hỏi thăm hành tung thần y kia vội lắc đầu, chạy về báo.

Ngay sau đó, Cố Quân nghe thấy trong lều Thẩm tướng quân vọng sang
tiếng rên rỉ không biết kìm ném bao lâu rồi.

Lưng Thẩm Dịch vừa bị thương vừa bị phỏng, thê thảm vô cùng, nhưng y
vẫn cứng xương cự tuyệt Trần cô nương chữa trị và thăm hỏi, năm lần bảy
lượt nhốt Trần cô nương đến thăm ở bên ngoài, kiên quyết không chịu để
nàng nhìn thấy vẻ thảm thương của mình, còn dứt khoát tìm một vị quân y
sở trường giết heo tới xử lý vết thương, trong lúc này bốn năm lần phái
người lén sang nghe ngóng, nén đến khi Trần Khinh Nhứ rốt cuộc đi rồi,
cuối cùng đã có thể thỏa sức tru lên.

Cố Quân lắng tai nghe một lúc, chỉ cảm thấy đau đẻ cũng chưa chắc kêu
thảm như vậy, rất không đành lòng, bèn nhặt mảnh lụa dưới đất lên, giũ hết
tro bụi, ra ngoài đưa cho tiểu thân binh của mình, phân phó: “Mau đưa cho
Thẩm tướng quân, dùng giảm đau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.