SÁT PHÁ LANG - Trang 11

Trường Canh thuận tay bưng bát thuốc đã sắc xong vào phòng tiểu nghĩa
phụ.

Trong phòng Thẩm Thập Lục chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ tù mù, quầng sáng
bằng hạt đậu, hệt như đom đóm vậy.

Y đang ngồi dựa cửa sổ, hơn nửa khuôn mặt chìm dưới ánh đèn, chỉ hơi lộ
ra một tẹo, đại khái là sắp ngủ rồi. Thẩm Thập Lục không đội mũ, tóc tai bù
xù, dưới khóe mắt và vành tai đều có một nốt ruồi chu sa nhỏ, như dùng
kim châm ra, tí tẹo ánh đèn trong nhà đều bị y thu cả vào hai nốt ruồi ấy, cơ
hồ lóa mắt người.

Ngắm người dưới đèn, có thể tăng thêm ba phần nhan sắc.

Ai cũng thích cái đẹp, thế nên dù đã nhìn quen rồi, Trường Canh vẫn không
nhịn được ngừng thở. Y nhanh chóng chớp mắt một cái, như muốn làm nốt
chu sa chói mắt ấy văng ra khỏi tầm nhìn, hắng giọng, âm thanh cao lên:
“Thập Lục, uống thuốc đi.”

Thiếu niên đang vỡ giọng, nói chuyện với kẻ điếc dở này hơi tốn sức, cũng
may lần này Thẩm Thập Lục nghe thấy, tiếng huyên khiến người ta vãi đái
kia dừng ngay lại.

Thẩm Thập Lục híp mắt mới thấy rõ Trường Canh đứng ở cửa: “Không biết
lớn nhỏ kêu ai thế?”

Kỳ thực y cũng chỉ hơn Trường Canh bảy tám tuổi, vẫn chưa lập gia đình,
và đại khái cũng hơi biết về bản tính bùn loãng không thể trát tường của
mình, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lẻ loi một mình không cưới nổi vợ, nay
chẳng dễ dàng gì đụng trúng thằng con hời khỏi cần nuôi, chỉ hận không
thể bám dính lấy, thành thử khi không luôn thích lôi thân phận “cha” ra
cường điệu một phen.

Trường Canh không thèm để ý, cẩn thận bưng bát thuốc đến trước mặt y:
“Nhân nóng mà uống đi, uống xong thì mau nằm xuống nghỉ ngơi, không
còn sớm nữa đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.