SÁT PHÁ LANG - Trang 9

Vừa vào viện, mùi thuốc và tiếng huyên thều thào liền đập thẳng vào mặt.

Thẩm tiên sinh đang ở trong viện cau mày sắc thuốc. Y là một thanh niên
bộ dáng thư sinh, mặc trường sam cũ, chưa già, nhưng luôn cau mày, có
một thân thanh hàn nồng nặc mùi khói lửa.

Tiếng huyên từ trong nhà vẳng ra, cái bóng cao ráo của người thổi huyên bị
ngọn đèn u ám chiếu lên khung cửa bằng giấy, hiển nhiên người này tài
nghệ chẳng ra sao, cũng không nghe ra là điệu gì, thường xuyên có một hai
âm thổi không kêu, tiếng huyên tậm tịt, đượm nỗi thê lương và mệt mỏi kỳ
dị.

Nói đây là tiếng nhạc thì có thể hơi gượng ép, Trường Canh lắng tai thưởng
thức một chút, cảm thấy nếu nhất định phải khen, thì chỉ có thể khen là y
khóc tang rất du dương.

Thẩm Dịch nghe thấy tiếng bước chân liền cười với Trường Canh, sau đó
quát người trong buồng: “Tổ tông, hạ miệng lưu tình đi, nghe mắc đái quá,
Trường Canh đến rồi!”

Vị thổi huyên kia nhắm mắt bịt tai, mà với thính lực của y, có khả năng là
thật sự không nghe thấy đâu.

Thẩm tiên sinh mặt mày xanh xám.

Trường Canh cảm thấy người thổi huyên vẫn rất khỏe mạnh, không như bị
bệnh, liền hơi yên tâm, hỏi: “Ta nghe Cát Bàn Tiểu nói tiên sinh đổi thuốc
cho Thập Lục, y sao vậy?”

Thẩm tiên sinh nhìn màu thuốc, tức giận nói: “Không sao, đổi mùa thôi,
bốn mùa dùng các loại thuốc khác nhau, con ma ốm này yểu điệu khó chiều
lắm – A đúng rồi, ngươi tới vừa khéo, hôm nay không biết y kiếm đâu ra
một món đồ chơi, còn tính sáng mai đưa qua cho ngươi đấy, mau vào xem
thử đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.