SÁT PHÁ LANG - Trang 1185

phong nhận mài ra trong lòng bàn tay này, y mới biết người đến là Thẩm
Dịch.

Cả người Cố Quân chẳng được mấy chỗ lành lặn, nẹp đầy tấm thép, bị cố
định đến không thể quay đầu, lúc mê man lúc lại tỉnh vì đau, vừa mở mắt
thì mồ hôi lạnh trên thái dương bắt đầu chảy xuống, đôi mắt dù mở cũng
chẳng đúng tiêu cự, quân y nói người trong cự chấn vốn dễ bị thương tai và
mắt, y còn không chỉ một lần tự mình tuyết thượng gia sương, hiện tại mắt
mở ra chỉ có thể cảm thấy tí chút ánh sáng, đừng nói kính lưu ly, dù là thiên
lý nhãn e cũng chẳng ăn thua gì.

“Chẳng biết còn có thể khỏi không.” Cố Quân lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng,
“Về sau sẽ không thực sự mù luôn chứ?”

Thẩm Dịch vừa thấy ánh mắt mơ màng của Cố Quân thì mũi liền cay xè,
viết vào lòng bàn tay y: “Lâm Uyên các có thư.”

Cố Quân chớp mắt.

Thẩm Dịch mở chim gỗ ra, chuẩn bị viết cho y, ai ngờ vừa lướt qua nội
dung trên tờ giấy, sắc mặt đã tự căng thẳng trước.

Cố Quân đợi một lúc lâu không thấy lên tiếng, ngón tay nghi hoặc gõ mu
bàn tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch là người tốt tính, trừ lúc cãi nhau với Cố Quân sẽ nửa thật nửa
giả gào thét vài câu thì cực ít khi nổi giận thật, lúc này y im lặng ngồi bên
giường, bàn tay cầm con chim gỗ đột nhiên run rẩy, ngực phập phồng mạnh
mấy lần, “Rắc” một tiếng, chim gỗ bị y bẻ đầu.

“Thế này là thế nào?” Y nghĩ, “Thế này là thế nào! Chúng ta vào sinh ra tử
vì ai, cúc cung tận tụy lại vì ai? Con mẹ nó có ý nghĩa gì không?”

Cố Quân căng thẳng, chỉ sợ lại sinh thêm rắc rối, chẳng màng để ý chuyện
mắt mù nữa, cố gắng mở miệng: “Sao… khụ…”

Trên cổ y có một vết thương bị mảnh đạn cứa, suýt làm bị thương đại
mạch, cơ hồ trùng với vết thương cũ ngày trước, tuy chưa đến mức biến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.