SÁT PHÁ LANG - Trang 1188

Mất máu sẽ làm đầu óc không tỉnh táo lắm, y phải tiêu tốn tinh lực gấp mấy
lần, toàn lực ứng phó mới có thể tập trung tinh thần nghĩ rõ chuyện trong
đây: “Ta nói làm sao bên này… chiến tranh còn chưa kết thúc, đã có kẻ
muốn xử lý ta trước… Khụ khụ, quả nhiên là kinh thành biến động, có kẻ
chó cùng rứt giậu. Giữa chúng ta và người Tây Dương tất còn một trận
chiến, trước mắt ta đi không được, không thể giúp y nhiều lắm… Ngươi
cho đoàn ngoại sự vào, sau đó lập tức khống chế, canh chừng cẩn thận, cắt
đứt liên lạc của họ với kinh thành, người Tây Dương nếu cũng… khụ
khụ… đóng một vai gì đó trong đây… chi bằng tương kế tựu kế…”

Thẩm Dịch không lên tiếng.

Cố Quân: “… Quý Bình?”

Thẩm Dịch đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy có đáng không?”

Cố Quân sửng sốt.

Thẩm Dịch nhanh chóng nhìn lướt qua vết máu ở ngực y, kề sát tai Cố
Quân, ngắt từng chữ đưa lời mình nói vào tai kẻ điếc kia: “Trong lòng
ngươi nghĩ là giữa chúng ta và người Tây Dương tất còn một trận chiến,
người khác nghĩ là làm sao lôi Đại tướng quân ngươi xuống ngựa, ngươi
cảm thấy có đáng không?”

Trong lòng Cố Quân dĩ nhiên không thể hoàn toàn không khúc mắc, đáng
tiếc bất đắc dĩ bên cạnh có một Thẩm Dịch ưa xù lông, hai người ở chung,
bất kể vốn nghĩ thế nào, tụ lại luôn phải có một phụ trách xù lông, một phụ
trách bình tĩnh, Thẩm Dịch giành chiếm vai trước, Cố Quân đành phải tâm
tính bình hòa đảm đương vai sau.

Cố Quân: “Ngươi bỏ năm lượng bạc mua cây trâm cài tóc xấu hoắc cho
Trần cô nương, chẳng lẽ cũng rất đáng, không phải phung phí à?”

Thẩm Dịch: “Ta phạm tiện đối với nữ nhân ta thích, đó là bổn phận, ta
không mất mặt, ngươi lại làm tiện nhân cho ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.