SÁT PHÁ LANG - Trang 1203

Rốt cuộc họ làm sao thoát thân được?

Không… Thoát thân trái lại không là gì, tuy hơi nhanh hơn suy tính, nhưng
một khi trong cung nghe thấy phong thanh, cấm vệ sẽ lập tức dốc toàn bộ
lực lượng, quả thật rất dễ dàng áp được cục diện.

Vấn đề là làm sao họ tìm đến được?

Phương Khâm thoáng cái sững ra, quay đầu lại quét mắt nhìn một vòng,
phát hiện thám tử mới chạy tới hồi báo “Nhạn vương và Thái tử đều chết
rồi” đã không thấy đâu.

Có phản đồ!

Tiếng bước chân phía sau dần dần tới gần, nhìn lại mới thấy, thì ra khiến họ
hoảng hốt chạy bừa căn bản không phải trọng giáp, mà chỉ là một đống
thiết khôi lỗi chẳng biết từ nhà ai lôi ra!

Phương Khâm vã mồ hôi lạnh, chợt định thần lại, biết họ đã rơi vào bẫy của
người khác.

Song việc đã đến nước này, không cho phép hắn suy sâu tính kỹ, hắn túm
Lý Phong, kề lợi kiếm trên cổ rồng yếu ớt của Hoàng thượng, quát: “Ai
dám tới!”

Hoàng thượng là vật quý giá, chẳng ai muốn gánh tiếng gián tiếp giết vua,
cấm vệ quân nhất thời đều dừng bước.

Phương Khâm dù nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ đại nghịch bất đạo như
vậy, nhất thời sợ ngây ra, họng khô khốc, thở dốc vài hơi, cái đầu đặc sệt
như hồ chưa kịp nghĩ ra đối sách gì, Ngự lâm quân lộn xộn rốt cuộc cũng
chậm nửa nhịp chạy tới, cùng lúc đó, ngoài cửu môn có tiếng ưng kêu, là
ưng của Bắc đại doanh đang thỉnh cầu qua lưới cấm không!

Chỉ nghe bên cạnh “Phịch” một tiếng, một tên tay chân sợ quá quỵ xuống.

Phương Khâm cắn răng nói với Hoàng đế Long An: “Xin Hoàng thượng
lệnh cho họ rút đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.