SÁT PHÁ LANG - Trang 1218

Cố Quân nuôi y đến bằng này, chưa từng biết y có bệnh tim bệnh suyễn, lập
tức gọi to: “Quân y đâu, đến…”

Thân vệ đợi lệnh ở cửa nghe vậy, vừa mới thò đầu vào.

Trường Canh gằn ra mấy chữ: “Ra ngoài! Đừng tới đây!”

Thân vệ không hiểu gì hết, song không dám làm trái thánh mệnh, lật đật lui
ra ngoài.

Cố Quân hơi luống cuống nhìn y, Trường Canh hai mắt sung huyết, đồng tử
phảng phất có xu thế tách ra, rồi lại như bị một cây châm xâu vào một chỗ,
y chầm chậm quay sang Cố Quân, Cố đại soái đã cố gắng chuẩn bị sẵn sàng
nghe y mắng một trận.

Nhưng đợi cả buổi, Trường Canh lại chỉ chậm rãi hỏi: “Nếu ta đến muộn
hơn một chút, có phải sẽ không gặp được ngươi nữa?”

Cố Quân: “…”

“Ta ở tận kinh thành, nghe bọn họ hô to gọi nhỏ, tiếp đó lòng dạt dào vui
mừng chờ ngươi trở về, muốn cho ngươi xem đường ray hơi nước sẽ lập
tức nối liền, muốn nói với ngươi thật nhiều lời, muốn vá lại vạt áo rách kia
cho ngươi, sau đó thì sao?” Trường Canh nhẹ nhàng hỏi, từ từ siết chặt tay
Cố Quân mà nâng đến trước mắt mình, y cúi đầu nhìn bàn tay tái nhợt ấy,
“Ta còn có thể đợi được ngươi không?”

Tim Cố Quân như bị cương châm đâm xuyên, bỗng chốc chẳng biết phải
nói gì.

“Ta hận ngươi chết đi được.” Trường Canh nói, “Ta hận ngươi chết đi được
Cố Tử Hi à.”

Câu này kể từ lúc Cố Quân lần đầu tiên bỏ y lại hầu phủ, một mình lén
chạy tới Tây Bắc, vẫn đè nén trong lòng y cùng với Ô Nhĩ Cốt thường
xuyên phát tác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.