SÁT PHÁ LANG - Trang 1220

Cố Quân thản nhiên thở dài, biết điều hạ giọng thấp hơn: “Tâm can lại đây,
ta liếm sạch nước mắt cho ngươi.”

Trường Canh: “…”

Y nhất thời tức đến không thốt nên lời.

Nhưng chỉ thoáng ngây người, Cố Quân lại cật lực vịn mép giường bò dậy,
hông Cố Quân cơ hồ không thể chịu được lực, lúc dậy tấm thép giữa hai
chân nặng nề đập trúng mép sập, gân cổ từ dưới băng vải chỗ cổ áo lồi hẳn
lên, mái tóc rối tung lướt qua đầu vai, xuyên qua sợi dây đeo kính lưu ly.

Trường Canh: “Ngươi làm gì thế!”

Y tiến lên một bước, muốn đè Cố Quân xuống, Cố Quân lại thuận thế ôm
chầm y vào lòng.

Cố Quân vừa cử động thì thái dương đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, sức nặng
của quá nửa thân thể đè lên Trường Canh, hô hấp hơi dồn dập, tấm thép cấn
người đặc biệt vướng víu chặn giữa hai người. Y chậm rãi thở ra, nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, vuốt ve sống lưng căng cứng của Trường Canh, thấp
giọng nói: “Cho ta ôm một lúc đi, ta nhớ ngươi lắm! Sau đó ngươi đánh ta
không đánh trả, ngươi mắng ta không mắng lại, được không?”

Trường Canh vừa bình tĩnh chỉ chớp mắt lại hơi cay mũi, không thể khống
chế ôm hông Cố Quân, cảm giác vạt áo dư ra tuyệt không chỉ ngắn bớt một
đoạn kẹp trong thư: “Ta…”

Mới nói một chữ thì tiếng y đã nhanh chóng chìm trong một tràng lửa đạn
điên cuồng, lại lần nữa bị cắt ngang.

Cố Quân hơi nghiêng mặt đi, hôn mặt y một cái, vậy mà thật sự nói chuyện
giữ lời, xuôi dòng nước mắt đi xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi có vị
nước mắt. Môi Trường Canh liên tục run rẩy, chẳng biết là đau là giận hay
là kích động, Cố Quân dừng lại, đầu lưỡi nạy mở môi y ra.

Tay Trường Canh đang đỡ thắt lưng Cố Quân bỗng siết chặt-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.