SÁT PHÁ LANG - Trang 135

Thẩm Dịch hà một hơi khói trắng, quay đầu lại nói với người trong xe: “Ta
thấy ngươi cũng đừng xuống xe nữa, cứ kêu người mở cửa chạy xe vào
thẳng đi, trời lạnh lắm.”

Người trong xe đáp một tiếng, chính là Cố Quân, mặt y có vẻ rất mệt mỏi,
nhưng tinh thần tựa hồ khá tốt, y phân phó xa phu: “Mở cửa đi.”

Xa phu chạy chậm đi. Thẩm Dịch ở tại chỗ giậm chân hỏi: “Thuốc hết tác
dụng rồi à?”

Cố Quân uể oải ngân dài giọng: “Hết rồi, thịt thêm mấy tên Gia Lai Huỳnh
Hoặc cũng không thành vấn đề.”

Thẩm Dịch: “Hôm nay Hoàng thượng gọi ngươi vào cung nói gì? Ta nghe
nói Thiên Lang bộ phái sứ đến?”

“Lão què dày mặt trình lên một tờ tấu biểu, thiếu điều quẹt cả nước mũi
lên, nói muốn tăng lượng tử lưu kim tiến cống mỗi năm thêm một phần, để
Hoàng thượng thương con lão trẻ người non dạ mà thả về, lão què đó còn
sẵn lòng lấy thân thay thế, đích thân tới làm tù nhân.” Cố Quân hưng trí
không cao, miệng cũng chẳng có lời hay, “Đồ rùa đó, con cũng đẻ bảy tám
đứa rồi, còn trẻ người với chả non dạ, chẳng lẽ là đất quan ngoại không tốt,
mầm cũng mọc chậm hơn?”

Thẩm Dịch nhíu mày: “Ngươi không nổi cơn tam bành ngay đó chứ?”

“Ta đâu có nóng vậy? Nhưng nếu ta không nổi giận, Hộ bộ Thượng thư
nghèo đến phát điên kia dám đồng ý luôn đấy.” Cố Quân lạnh lùng nói, rồi
ngay lập tức đổi giọng, thở dài: “Thánh hiền cả triều, đều không biết bốn
chữ ‘thả hổ về rừng’ viết thế nào.”

Trọng giáp người man mặc khi xâm chiếm Nhạn Hồi lắp đoản pháo ở trước
ngực, đó là thiết kế của người Tây Dương – người Trung Nguyên trời sinh
xương nhỏ hơn, dù là tướng sĩ trong quân, hầu hết cũng không cường tráng
như vậy, thiết kế trọng giáp cũng coi trọng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, thông
thường trên chiến trường không chơi trò “ngực đập nát đá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.