SÁT PHÁ LANG - Trang 153

phải ra ngoài, Trường Canh thì quay về chờ tiên sinh đến dạy học, qua giờ
Ngọ, còn phải tập võ với gia tướng hầu phủ.

Cố Quân thực sự không phải là lão sư tốt, giống với Thẩm Dịch, y cũng có
tật xấu nhớ gì nói nấy, thường xuyên vừa đánh xong thiết khôi lỗi thì miệng
đã giảng đến cách trọng giáp bài binh bố trận, tỉ lệ phân phối trọng giáp
khinh giáp như thế nào tiết kiệm tử lưu kim nhất, thậm chí ngựa Tây Vực
với ngựa Trung Nguyên có gì khác nhau, cao lương ở đâu đỡ đói nhất vân
vân…

Chờ đề tài trên trời dưới đất này đi hết một vòng quanh Đại Lương, Cố
Quân đại khái mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Trường Canh: “Ta lại lạc đề
à? Ban đầu ta định nói gì nhỉ?”

Trường Canh: “…”

Hai người cũng chỉ đành ngồi trên chân thiết khôi lỗi, giữa tiếng bánh răng
trong cơ thể quái vật sắt kia cót két quay, cùng nhau vắt óc nhớ lại xem chủ
đề lạc xa vạn dặm là gì.

Mới đầu, nghe nói Cố đại soái đích thân truyền nghề, Cát Bàn Tiểu và Tào
Nương Tử đều kích động không thôi, cũng vượt qua muôn vàn khó khăn,
ngáp ngắn ngáp dài chạy tới nghe ké vài lần, nào ngờ từ đầu đến cuối chỉ
nghe ra một điều tâm đắc – cái quái gì đây!

Cát Bàn Tiểu lén bình luận: “Ta cảm thấy còn không bằng nghe Thẩm tiên
sinh đọc kinh.”

“Là Thẩm tướng quân, sao mãi không nhớ vậy?” Tào Nương Tử không vui
sửa lại, tự vấn lương tâm mình, giữa mỹ nam tử và lương tâm vậy mà lại
chọn lương tâm, bổ sung: “Ta cũng cảm thấy thế.”

Chỉ có Trường Canh không hề ý kiến ý cò, mỗi ngày có thể ở bên Cố Quân
một lúc, bảo y canh trước cửa thâu đêm suốt sáng cũng được, dù sao giấc
ngủ cũng là ác mộng lặp lại, không có gì đáng lưu luyến cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.