Chương 22: Khởi diên
Trường Canh đỏ từ da đầu đến gót chân, chín đến ngoài giòn trong mềm,
thất khiếu tỏa hương, tức giận đến mức kêu cũng không nổi.
Tào Nương Tử lại hết sức hâm mộ đãi ngộ kiểu xà nhà này, chảy nước
miếng háo sắc nhìn bóng lưng Cố đại soái, cắn tai Cát Bàn Tiểu nói: “Sinh
thời nếu có thể để Hầu gia khiêng một lần, ta thật sự chết cũng đáng!”
Cát Bàn Tiểu hết sức có nghĩa khí, nghe vậy lập tức quẹt nước mũi, khỏe
khoắn trung bình tấn, dồn khí xuống đan điền, ưỡn ngực hóp bụng nín thở,
giống như sắp đi khiêng bao tải mà vỗ vỗ vai mình, thấy chết không sờn
nói: “Lên đây!”
Tào Nương Tử nhìn gã giây lát, nhổ toẹt một phát, phẫn nộ chạy chậm ra
khỏi cánh cửa chữ bát.
Đêm Trừ tịch, kim ngô không cấm.
Ra bên ngoài rồi, Cố Quân nhìn chung còn nhớ chừa chút thể diện cho đứa
con nuôi, thả y xuống.
Trường Canh mặt trầm như nước, sải bước đi đằng trước, lưng thẳng như
cột cờ, áo choàng phất phới phía sau, đã có dáng dấp của vóc người cao to,
khí vũ hiên ngang tương lai.
Cố Quân quẹt mũi, đuổi theo dày mặt cười nói: “Giận rồi à?”
Trường Canh hất tay y khỏi vai mình, lạnh lùng nói: “Không dám.”
Cố Quân: “Suốt ngày ru rú trong nhà, ngươi không chán à? Trẻ con…”
Trường Canh âm trầm nhìn y một cái, Cố Quân hiếm được một lần có mắt,
vội sửa lại: “Người trẻ tuổi – người trẻ tuổi phải hoạt bát, ngươi mới sống
mấy năm, mà đã nhìn chán hồng trần rồi à?”
Trường Canh không có gì để nói với loại nghĩa phụ hoạt bát này, đanh mặt
chẳng rằng chẳng nói, một lần nữa muốn hất tay Cố Quân đang kéo y, ai