SÁT PHÁ LANG - Trang 204

lên, lão quản gia không dám can thiệp quá nhiều, đành phải chạy đi xúi bẩy
Tào Nương Tử và Cát Bàn Tiểu.

Tào Nương Tử vừa nghe đã trợn rớt hết phấn son trên mí mắt, nổi giận nói:
“Cái gì? Con lừa trọc kia muốn dụ dỗ Trường Canh đại ca của cháu xuất
gia?”

Nam tử ngoại hình đoan chính trên thế gian như lông phượng sừng lân, Đại
soái nói đi là đi, đến bây giờ ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu, bên cạnh
gã chỉ còn lại Trường Canh. Trường Canh tới tuổi này rồi, còn hữu kinh vô
hiểm không có dấu hiệu xấu đi, là không dễ dàng biết mấy, vậy mà còn có
nguy cơ biến thành đầu trọc, Tào Nương Tử lập tức thành minh hữu của lão
quản gia.

Ngày hôm sau, gã đặc ý thay nam trang, mặt dày mày dạn nhất định đòi
theo Trường Canh đi chiêm ngưỡng phật môn thánh địa, trước khi đi xắn
tay áo làm thủ thế chí tại tất đắc với đôi thiết khôi lỗi ở cửa.

Thiết khôi lỗi không thông nhân tính, đờ đẫn nhìn chằm chằm bóng lưng
uốn éo lạ lùng như xà tinh của gã.

Thế nhưng, đêm ấy từ Hộ Quốc tự trở về, Tào Nương Tử liền không nhắc
tới chuyện “bắt yêu tăng kia hiện hình” nữa, đồng thời từ đây nghĩa vô
phản cố gia nhập đội ngũ mỗi ngày tham ngộ Phật pháp – lý do không
ngoài “yêu tăng” kia quá tuấn tú.

Đại soái tuy cũng tuấn tú, đáng tiếc quá có tính công kích, không thể im
lặng ngồi đó mặc người ta thưởng thức. Liễu Nhiên đại sư thì khác, Tào
Nương Tử cho rằng hắn quả thực chính là một đóa ưu bát la đi giữa chốn
nhân gian, nếu để vào chậu cảnh, nhất định có thể lưu danh muôn đời, nhìn
hắn thêm một cái có thể vui vẻ thoải mái mấy ngày liền.

Lão quản gia không biết Liễu Nhiên hòa thượng bỏ thuốc gì cho hai tên
này, đành phải tìm đến Cát Bàn Tiểu.

Cát Bàn Tiểu việc nghĩa không thể chối từ, cũng đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.