SÁT PHÁ LANG - Trang 223

thật sự không cần phải thêm rượu nữa.

Cố Quân: “Ta khi đó chẳng hiểu cái gì, đi theo chỉ làm rối thêm, lại thiếu
niên khinh cuồng, không chịu khiêm tốn thừa nhận. Trên đường tiễu phỉ,
một lần nọ ta hấp tấp liều lĩnh một mình hành động gây ra họa lớn, một
chiến dịch nhỏ mất hơn ba mươi trọng giáp phải đổ cả đống vàng bạc vào,
còn liên lụy Đỗ lão tướng quân trọng thương… Ngươi có nghe nói về Đỗ
Trường Đức tướng quân chưa?”

Trường Canh từng nghe Liễu Nhiên kể, hòa thượng kia thuộc như lòng bàn
tay về văn võ bá quan triều trước triều này, chỉ sợ còn thuộc hơn cả chân
kinh của Phật tổ.

Mười mấy năm trước phu phụ lão An Định hầu lần lượt mắc bệnh qua đời,
Cố Quân còn nhỏ, là Đỗ lão tướng quân chu toàn giữa biên cương và triều
đình, một mình chèo chống đại cục, đáng tiếc sau đó vết thương cũ tái phát,
chết trên đường viễn chinh Tây Bắc, bấy giờ mới để Cố Quân lúc ấy chẳng
qua mười bảy tuổi làm Thống soái Tây chinh.

Cố Quân: “Nếu không phải do lần đó, lão nhân gia vốn có thể khỏe mạnh
tráng kiện, không đến mức vì một trận phong hàn mà tái phát vết thương
cũ. Năm ấy Nam hạ tiễu phỉ khải hoàn về triều, lão nhân gia dâng tấu báo
lên triều đình, không nhắc một chữ đến sai lầm của ta, chỉ toàn khoe công,
để ta ở lại trong quân.”

Cố Quân nói đến đây thì dừng lại một chút.

Y bỗng cảm thấy hơi khó tin, dọc đường toàn nghĩ đến sau khi bắt Trường
Canh phải giáo huấn thế nào, từ văn đấu cân nhắc đến võ đấu, ai ngờ tự
dưng biến thành ngồi xuống khai báo chuyện cũ năm xưa mất mặt của
mình.

Y vốn tưởng rằng mình sẽ giữ kín như bưng những chuyện đó, nhưng hiện
giờ giở ra xem, đột nhiên cũng có thể thản nhiên đối mặt.

Quả thực vượt ngoài tầm lý giải của y với bản thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.