SÁT PHÁ LANG - Trang 224

Có lẽ Thẩm Dịch nói đúng, con thơ và cha già, quả thật đều là trọng trách
nặng trĩu, có thể đè người ta cúi đầu, nhìn rõ chính mình.

“Sở dĩ ta ở trên vị trí này, không phải vì ta lợi hại hơn ai, mà là vì ta họ
Cố,” Cố Quân nhìn Trường Canh nói, “Đôi khi, xuất thân của ngươi quyết
định ngươi phải làm gì, không thể làm gì.”

Đây là lần đầu tiên Cố Quân giải thích cho Trường Canh nguyên do mình
không thể dẫn y đi Tây Bắc, tuy rằng hết sức khó hiểu.

Trường Canh nhìn y chăm chú.

Cố Quân đắn đo một chút, lại nói: “Nhưng nếu ngươi thật sự đã suy nghĩ rõ
mình nên đi con đường thế nào, thì cũng không cần băn khoăn quá nhiều,
chỉ cần ta còn sống, ta luôn có đủ sức lực để quét sạch những chướng ngại
không nên có giúp ngươi.”

Trường Canh vốn tưởng rằng mình đi theo Liễu Nhiên hòa thượng đã luyện
được cái miệng gặp ai cũng dám mở ra nói chuyện, nhưng hiện giờ mới
phát hiện, “ai” này, vẫn phải loại trừ Cố Quân ra, khi đối mặt với Cố Quân,
y biến thành ăn nói vụng về vô cùng.

Y vẫn cho rằng mình là gánh nặng tiên đế ném cho Cố Quân, là kẻ tham
lam thèm nhỏ dãi thế giới không thuộc về mình, nhưng thì ra không phải
vậy.

Trường Canh thầm nghĩ, không thể còn ai đối xử với y như Cố Quân.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên hiện lên một bóng người: “Đại soái.”

Cố Quân định thần lại, khoát tay nói với Trường Canh: “Nghỉ sớm một
chút, đi theo hòa thượng kia ăn không ngon ngủ không yên – A, hay ngươi
muốn ở lại ngủ với ta?”

Trường Canh: “…”

Trong đầu y “Đùng” một tiếng nở hoa, lập tức đỏ mặt tới mang tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.