SÁT PHÁ LANG - Trang 236

Cố Quân vậy mà không nổi nóng, giọng nói hơi mất kiên nhẫn từ trong
phòng truyền ra: “Đại sư có điều gì chỉ giáo?”

Liễu Nhiên ra dấu: “Đại soái, ưng non không hề là lớn lên trong lồng vàng,
huống chi lần này ngài đang cần mấy thị tòng để tránh tai mắt của người ta,
thì tại sao không dẫn điện hạ theo? Tiên đế lưu lại vị Nhạn Bắc quận vương
cho điện hạ, qua một hai năm nữa, y cũng phải lên triều đường rồi.”

Cố Quân lạnh lùng trả lời: “Đại sư không khỏi quản quá nhiều rồi.”

Lúc này, Liễu Nhiên tiến lên một bước, đột nhiên bước qua bậc cửa, ở chỗ
người khác không nhìn thấy, hắn tựa hồ làm thủ thế gì đó với Cố Quân.

Cố Quân trong phòng đột nhiên trầm mặc.

Trường Canh nghe Tào Nương Tử ở sau lưng nhỏ giọng hỏi: “Ý gì thế? Đại
soái định dẫn chúng ta đi đâu?”

Tim y chợt đập như điên. Trong lòng Trường Canh biết rõ, với tính tình Cố
Quân, sẽ tuyệt đối không chịu dẫn y đi, y vốn cũng cho rằng mình sẽ phải
lựa chọn giữa “lén bám theo, tự tiện hành động” và “ngoan ngoãn về kinh,
không để người ấy nhọc lòng” , chưa bao giờ trông mong Cố Quân lại chịu
dẫn mình đi cùng.

Lần này chợt dấy lên sự mong đợi, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.

Lúc giằng co với người man y cũng chưa từng căng thẳng như vậy.

Một lúc lâu, y nghe thấy Cố Quân thở dài: “Theo thì theo, nhưng không
được phép rời khỏi ta, cứ làm như trước đó đã nói.”

Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử căn bản không biết phải đi làm gì lập tức
reo hò, Trường Canh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, dằn nụ cười ngây ngô nơi
khóe môi xuống, đồng thời, lại một nghi vấn nảy lên trong lòng – Liễu
Nhiên đã nói gì với Cố Quân?

Trên đời lại còn có người thuyết phục được nghĩa phụ y sao?

Không bao lâu, một cỗ xe ngựa cà tàng liền đi về hướng ngoại thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.