SÁT PHÁ LANG - Trang 26

Một kẻ tàn phế dở mù dở điếc như y, đương nhiên không có chí lớn, nhuệ
khí cũng không nốt. Nhưng những lời nhụt chí kiểu được ngày nào hay
ngày nấy như vậy, người thiếu niên làm sao nghe lọt nổi?

Trong lòng Trường Canh phần nào không thoải mái, bởi vì cảm giác như bị
coi thường vậy, y tức giận nghĩ thầm: “Đều chơi không như ngươi thì tương
lai ai nuôi gia đình qua ngày? Ai chăm lo cho ngươi cơm ăn áo mặc? Đúng
là đứng nói chuyện không đau lưng mà!”

Y tránh tay Thập Lục, nói lấy lệ: “Đừng lộn xộn, coi chừng cháo nóng làm
bỏng bây giờ.”

1. Trung Quốc xưa chia thân phận làm cửu lưu – chín loại, chia rõ hơn thì
có thượng và hạ cửu lưu, tu cước tức sửa chân là dùng kéo cắt móng hoặc
các vết chai ở bàn chân.

Chương 4: Cự diên

Thẩm gia không chú trọng “ăn không nói ngủ không nói” , vừa ăn cơm,
Thẩm tiên sinh vừa giảng “Đại học” cho Trường Canh, giảng một hồi mất
luôn trọng điểm, lại xen cả “cách bảo dưỡng cương giáp trong mùa đông”
vào. Bản thân y là một người theo học phái Tạp Gia, cứ nhớ gì nói nấy, có
một lần không biết thế nào mà còn hào hứng giảng cách phòng và chữa trị
dịch ngựa, khiến ngay cả kẻ điếc là Thập Lục gia cũng nghe không nổi nữa,
bắt y ngậm miệng lại.

Ăn xong nói xong, Thẩm tiên sinh còn chưa thỏa mãn mà dọn dẹp bát đĩa,
nói với Trường Canh: “Hôm nay ta phải sửa xong số trọng giáp này, bọn họ
chẳng bao giờ chịu bảo dưỡng, làm các khớp rỉ sét hết. Buổi chiều có khả
năng ta còn phải đi một chuyến để hái ít thảo dược, bọn Cát Bàn Tiểu đều
xin nghỉ đi chơi rồi, ngươi thì tính thế nào?”

Trường Canh: “Ta lên dốc núi Tướng Quân luyện…”

Chữ “kiếm” còn chưa nói ra, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Thập Lục treo
thiết kiếm của y trên tường, tuyên bố: “Nhi tử, đi, cự diên có thể sắp vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.