SÁT PHÁ LANG - Trang 27

thành rồi, chúng ta đi chung vui nào.”

Trường Canh bất lực: “Nghĩa phụ, ta vừa nói với Thẩm tiên sinh…”

Thẩm Thập Lục: “Cái gì? Con nói to lên xem nào.”

Giỏi, lại tới nữa.

Cự diên đến rồi lại đi, năm nào cũng như năm nấy, Trường Canh chẳng
thấy có gì mới mẻ để xem, nhưng còn chưa kịp phản đối thì Thập Lục đã
không nói năng gì nửa kéo nửa lôi mà đẩy y đi ra ngoài.

Hoàng hôn mùa hạ trời chưa hết nóng, quần áo mặc trên người đều mỏng,
Thập Lục dán cả người lên lưng Trường Canh, mùi thuốc thoang thoảng
như ẩn như hiện phút chốc bao phủ Trường Canh, giống hệt như trong giấc
mơ vậy.

Trường Canh bỗng dưng cảm thấy không được tự nhiên, liền lặng lẽ cúi
đầu tránh né tiểu nghĩa phụ, bịt mũi quay đầu đi, làm bộ hắt xì.

Thập Lục cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Có người nhớ con rồi. Là tiểu cô nương
mặt tròn nhà Lão Vương sao?”

Trường Canh rốt cuộc không nhịn được hơi sầm mặt, cứng nhắc nói:
“Nghĩa phụ đùa với vãn bối như vậy có thích hợp không?”

Thẩm Thập Lục còn khuya mới để tâm, cợt nhả: “Không thích hợp sao? À,
ta trước kia chưa từng làm cha ai, nên không biết chừng mực thế nào, lần
sau nhất định ta sẽ chú ý.”

Ai mà nghiêm túc với Thẩm Thập Lục thì nhất định bị y chọc tức bốc khói.

Trường Canh hất tay tên lưu manh muốn bá vai mình, dẫn đầu đi ra ngoài.

Thẩm tiên sinh ở đằng sau dặn dò: “Thập Lục, ngươi nhớ về sớm bổ củi
đấy!”

Thẩm Thập Lục đi như bôi dầu dưới chân, không biết xấu hổ nói: “Không
nghe thấy, tạm biệt!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.