SÁT PHÁ LANG - Trang 262

Cát Bàn Tiểu còn chưa kịp ngộ ra ý của y là gì, thì thấy Trường Canh
hướng về phía mình nói không to không nhỏ: “Nghĩa phụ, người còn như
vậy, là con không nhận người nữa đâu.”

Cát Bàn Tiểu trợn tròn mắt: “Hả?”

Cố Quân mỉm cười, vẫy tay với hướng Cát Bàn Tiểu: “Hai ngươi đừng tán
dóc nữa, đi theo ta, lát nữa không được rời khỏi ta, đến mở mang kiến thức
cũng không tệ đâu.”

Cát Bàn Tiểu lại lần nữa đần thối ra vì đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Lòng Trường Canh thì chùng xuống – y thật sự không nghe thấy, y chỉ nhờ
vào cách nào đó biết mình đang nói chuyện với Cát Bàn Tiểu, vậy mắt y
phải chăng cũng…

Nhưng mấy ngày hôm trước rõ ràng còn ổn mà.

Không đợi y nghĩ kỹ, Cố Quân đã dẫn đầu đẩy cửa đi ra ngoài.

Tim Trường Canh hụt một nhịp, gần như kích động đuổi theo đỡ, lúc này y
đã chẳng màng ngượng ngùng không quen, căng thẳng dùng một tay nắm
cánh tay Cố Quân, tay kia thì vòng qua lưng, kinh hồn táng đảm ôm hờ
người nọ.

Cố Quân tưởng biến cố thình lình xảy ra khiến Trường Canh bất an, ung
dung vỗ ngược cánh tay Trường Canh.

Trường Canh: “…”

Xét theo thủ đoạn của Cố Quân với người mình cũng hư hư thực thực, y đã
phân không rõ tiểu nghĩa phụ thật sự thoải mái, hay chỉ làm bộ không sợ
hãi gì.

Địch Tụng chờ ở cửa thấy Trường Canh và Cát Bàn Tiểu đi theo Cố Quân,
liền cười nói: “Mời Trương tiên sinh đi bên này. Ồ, vị đại sư và cô nương
kia không ở đây sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.