SÁT PHÁ LANG - Trang 263

“Cô nương không hợp thủy thổ, đại sư ở lại chăm sóc rồi,” Trường Canh
nhìn lướt Địch Tụng một cái, toàn bộ tinh lực tập trung vào Cố Quân, còn
phải bớt thời gian trong bông chêm kim mỉm cười nói, “Sao vậy, tướng
quân muốn chúng ta đến đông đủ, để lão nhân gia kiểm tra à?”

Địch Tụng khách khí nói: “Công tử nói gì thế.”

Đây vốn là mấy tiểu đảo hoang vắng, rải rác trên mặt nước Đông Hải như
cứt dê, hòn lớn nhất đại khái một ngày có thể đi một vòng trên đảo, nhỏ
một chút thì đại khái chỉ có một mẫu vuông, chiến hạm hải giao đậu la liệt,
giữa có xích sắt bốc khói trắng lắc lư nối liền, bốn phương thông suốt, nhìn
từ xa như một tòa thành nổi trên mặt biển vậy.

Trường Canh vừa đi, vừa vẽ khái quát đôi chút những điều tai nghe mắt
thấy vào lòng bàn tay Cố Quân. Đồng thời, trong lòng thiếu niên không
nhịn được trỗi lên nghi vấn – dải tiểu đảo này vị trí quả thật kín đáo, chở
lén ít tử lưu kim đến nơi đây, chỉ sợ đích xác là không dễ bị phát hiện,
nhưng ở đây đã sắp dựng thành tiên sơn Bồng Lai rồi, thủy quân Giang
Nam chết hết rồi sao?

Hay là trong thủy quân Giang Nam căn bản có người của họ?

Y đang nghĩ ngợi lung tung, thì Địch Tụng dẫn đường đột nhiên dừng lại.

Một đám người trông như vũ nữ gót sen nhẹ nhàng đi qua trước mặt, họ đi
trên xích sắt đu đưa, như chân không chạm đất, trong khói trắng mờ ảo, hệt
một nhóm tiên tử vậy.

Nữ tử bạch y dẫn đầu ôm một cây đàn trong lòng, thấy Địch Tụng thì dừng
lại vén áo chào. Nàng không thể nói là rất xinh đẹp, ngũ quan bình thường,
như phủ một tầng sa, toàn thân không mảy may có chỗ nào gai mắt, thoạt
nhìn rất thoải mái, nhưng vừa quay mặt đi, lại có phần không nhớ nổi nàng
trông thế nào.

Địch Tụng: “Không dám, mời Trần cô nương đi trước, đừng để tướng quân
đợi lâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.