SÁT PHÁ LANG - Trang 265

đến bình phản loạn, thả các vị ra ngoài trước.”

Đêm dần khuya, trên ba quang nơi mặt biển bốc hơi lên một tầng sương mù
mỏng.

Liễu Nhiên và một hắc y nhân tay chân nhanh nhẹn chui vào một khoang
thuyền, bên trong chỉnh tề xếp mấy chục bộ cương giáp.

Liễu Nhiên xách một cái túi, lấy một cái lọ bên trong, quay người ném cho
đồng bạn, hai người nhìn nhau, đồng thời bắt đầu phun mực của con mực
lên cương giáp.

Địch Tụng dẫn bọn Cố Quân lên một hải giao không có gì là đặc biệt.

Dây cáp còn chưa đi hết, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười và tiếng
nhạc trong khoang thuyền, ngay nháy mắt Địch Tụng bước lên sàn thuyền,
dị biến chợt sinh ra.

Trong góc đột nhiên truyền ra một tiếng gầm hết sức quen thuộc với
Trường Canh, tiếp đó, khói trắng phụt lên, một thiết khôi lỗi nấp trong bóng
tối chợt bước ra, vung đao chém Cố Quân.

Ngay cả Địch Tụng cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức sợ quá kêu to
một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

Trường Canh theo phản xạ muốn rút kiếm, lại bất ngờ bị người đẩy một
phát, xô kiếm quay về.

Ngay sau đó, trong lòng Trường Canh trống rỗng, Cố Quân tai mắt bất tiện
lại từ sau đao của thiết khôi lỗi lật người qua, thân hình gần như thoải mái,
mũi chân thảnh thơi điểm nhẹ đầu vai quái vật, chỉ một thoáng, ánh đao
sáng loáng trong tay thiết khôi lỗi chiếu một đường dài nhỏ trên mặt y.

Đồng tử Trường Canh co lại – chậm đã, không phải y bịt mắt và không
nghe thấy sao?

Ánh đao kia giây lát mất đi, ngay sau đó, Cố Quân biến mất ở phía sau thiết
khôi lỗi, tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên giữa bầu trời đêm, lại bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.