SÁT PHÁ LANG - Trang 266

ngừng bặt luôn.

Địch Tụng run rẩy.

Động tác của thiết khôi lỗi lên cơn dừng giữa không trung, tiếp đó, thi thể
một người Đông Doanh bị ném tới. Trường bào của Cố Quân tung bay
trong gió biển, y đứng trên boong tàu, cầm yêu đao của người Đông Doanh
kia, lấy một tấm khăn tay lau lau với vẻ ghét bỏ, sau đó hơi ngẩng đầu,
không coi ai ra gì mà chìa một tay ra.

Trường Canh yết hầu khẽ nhúc nhích, tim đập như nổi trống, lập tức tiến
lên đỡ y.

Cố Quân mở miệng: “Nếu đây là thành ý của tướng quân, chúng ta thật sự
không đến cũng thế.”

Địch Tụng lau mồ hôi ròng ròng xuống má, đang định mở miệng thì lại bị
Cố Quân chặn luôn.

“Không cần giải thích,” Cố Quân nhàn nhạt nói, “Kẻ điếc không nghe
thấy.”

Dứt lời y quay người muốn đi, đúng lúc này, cửa khoang thuyền ca múa
vang trời đột nhiên mở ra.

Hai hàng tư binh sóng vai đi ra, chừa lại một lối, Trường Canh quay đầu
lại, thấy trong khoang thuyền có một nam tử trung niên mặt trắng không
râu, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Quân mà cao giọng nói: “Trương
tiên sinh dừng bước!”

Cố Quân mắt điếc tai ngơ, Trường Canh viết lên lòng bàn tay y: “Tặc thủ ra
rồi.”

Cố Quân nghĩ thầm: “Nhi tử à, hắn không phải tặc thủ.”

Người trung niên kia đứng dậy, chắp tay nói: “Tại hạ nghe đại danh Trương
tiên sinh từ lâu, cẩu Hoàng đế kia có nhân tài như vậy lại không biết dùng,
đúng thật là vận số đã hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.