SÁT PHÁ LANG - Trang 267

Cát Bàn Tiểu càng nghe càng hồ đồ, nghĩ bụng: “Trương tiên sinh không
phải tên giả Hầu gia tùy tiện lấy à? Nghe danh đã lâu ở đâu? Lời khách khí
này thật giả dối.”

Cố Quân không kiêng dè, nghiêng đầu hỏi Trường Canh: “Hắn nói gì thế?”

“Nói kính đại danh người đã lâu, Hoàng đế không dùng người là tìm đường
chết.” Trường Canh viết ngắn gọn, trong tích tắc, y đã xâu chuỗi tiền căn
hậu quả.

Đúng rồi, Cố Quân ban đầu chỉ giả làm một hương sư trà trộn lên thương
thuyền.

Hương sư giống với những thuyền công và hộ vệ Đông Doanh đó, tuy cũng
cần người mình, nhưng dù sao cũng là một tiểu nhân vật, vì sao tặc thủ chỉ
đích danh muốn gặp y?

Hoặc là thân phận họ bại lộ, hoặc chính là người của hòa thượng thông qua
phương pháp nào đó, tạo một thân phận giả cho Cố Quân!

Lập tức, Trường Canh nhớ tới nụ cười mỉm sau khi thoáng sửng sốt của Cố
Quân lúc nghe thấy tặc thủ muốn gặp y, trong lòng lại mất vui – y biết từ
khi đó rồi sao?

Cách một năm, lúc nhìn Cố Quân y không còn cần ngẩng đầu, thiết oản
khấu đặc chế cho thiếu niên dĩ nhiên đã không đeo được nữa, y thậm chí
cảm thấy Cố Quân không mặc giáp trụ một tay là ôm được.

Nhưng khoảng cách dài lê thê đuổi kiểu nào cũng không kịp đó lại lần nữa
trỗi lên trong lòng thiếu niên.

Cố Quân không quay đầu lại, lãnh đạm gật đầu.

Người trung niên chắp tay nói: “Vừa rồi tuy là mọi rợ Đông Doanh không
hiểu lễ phép, nhưng mỗ và Trương tiên sinh vốn không quen biết, lại thấy
tôn giá tai mắt bất tiện, mỗ tuy sớm đã nhận được thư tiến cử, không tránh
khỏi còn chưa biết chỗ cao minh của cao nhân, ha ha, lần này xem như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.