SÁT PHÁ LANG - Trang 317

Trong lúc này, Trường Canh từng tìm nàng thăm dò chuyện Cố Quân, vòng
vo hỏi: “Trần cô nương, trên thế giới liệu có một loại người, tai và mắt khi
linh khi không?”

Trần Khinh Nhứ dĩ nhiên biết ý của y, nhưng không tiện lắm miệng, vì thế
chỉ đơn giản trả lời: “Có.”

Trường Canh lại hỏi: “Thế tai mắt mất linh kiểu nào thì có thể dùng thuốc
giảm bớt?”

Trần Khinh Nhứ đáp: “Trời sinh thì không được, tầm nhìn ảnh hưởng do
lớn lên bị thương tạo thành thì tùy tình huống mà định, trúng độc có lẽ có
thể.”

Nàng cho rằng Trường Canh vòng vo như vậy, kế tiếp sẽ hỏi thẳng chuyện
Cố Quân, nhưng y không hề, nàng phát hiện hình như mình đã xem nhẹ sự
thông minh nhạy bén của thiếu niên này.

Trường Canh nghe thế chỉ im lặng hồi lâu, sau cùng khẩn cầu nàng nhận
mình làm đồ đệ.

Trần gia nhiều đời xuất thần y, vừa chú trọng vừa không chú trọng, gia
huấn chỉ có bốn chữ “hành y tế thế” , ai mà như những “thần y” tính tình cổ
quái trong thoại bản, chỉ nhận nghi nan tạp chứng, “khán bệnh hạ điệp(1)” ,
tất bị trục xuất khỏi gia môn, trọng thương trọng bệnh, kì độc tuyệt chứng
nàng chữa, trẻ con phong hàn, phụ nhân khó sinh tìm đến, nàng cũng vui vẻ
tiếp nhận, với sở học bình sinh đương nhiên cũng không chổi cùn tự quý,
không có quy củ “gia học không thể truyền cho người ngoài” , có người
cầu nàng sẽ dạy, chỉ là Trần cô nương nói mình cũng chưa tính là xuất sư,
không dám danh chính ngôn thuận nhận đồ đệ, cho nên chỉ có thể tính là
nửa sư phụ thôi.

Trần gia ở phủ Thái Nguyên, đến mùa thu đông Trần Khinh Nhứ thường
không ở phương Nam, Trường Canh đoán nàng lúc này còn ở Thục Trung,
nhất định là có việc, liền lấy túi tiền cất trong ngực đưa cho tiểu tướng sĩ
Huyền Thiết doanh kia, phái gã thuê xe đưa lão nhân và phụ nhân về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.