SÁT PHÁ LANG - Trang 325

Gián đoạn như vậy, hơi thở lơ lửng không xuôi của Trường Canh tạm thời
trở về trong ngực, y nghiêng đầu liếc Binh bộ Thị lang như con gà chết một
cái, ôn tồn lễ độ mà ra vẻ ngạc nhiên: “Sao vậy, ta đã nói gì gây buồn nôn
à?”

Cố Quân phá lên cười.

Mấy năm nay, tuy y gián đoạn nắm được hành tung của Trường Canh,
nhưng không ngờ người sẽ biến thành thế này, quả thực như thoát thai hoán
cốt vậy. Cố Quân nhất thời quên cuộc chia tay không mấy vui vẻ khi gặp lại
lần trước, cũng quên sự giận dỗi lâu dài, chiến tranh lạnh và sự đáng ghét
khi y bám riết không tha tìm người theo dõi hành tung của Trường Canh.

Y cảm thấy kinh ngạc vì mình có thể dừng lại nhận ra Trường Canh, bởi vì
thật sự trông chẳng giống tí nào – giơ tay nhấc chân, nhăn mày hay cười,
tất cả đều khác hẳn.

Thời gian một lần nữa rút ngắn lại trước mặt y, Cố Quân bấm tay tính,
không phải sao, đã hơn bốn năm rồi.

Thẩm Dịch tiến lại cười nói: “Trời ơi, tiểu điện hạ chớp mắt đã… còn nhớ
ta chứ?”

Trường Canh: “Chào Thẩm tướng quân.”

Thẩm Dịch cảm khái: “Nếu là ta thì không nhận ra đâu, cũng chỉ có nghĩa
phụ ngài, mỗi ngày nhớ mong ngài thành tâm bệnh, nhác thấy người hơi
giống là không nhịn được nhìn một chút…”

Cố Quân hết nhịn nổi cắt ngang: “Ngươi ở đâu ra lắm lời thừa thãi vậy?”

Thẩm Dịch nhìn đây lại ngó kia, cười “khà khà” , phóng ngựa tiến lên,
khom lưng xách Tôn đại nhân lên xe ngựa, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn:
“Tôn đại nhân, còn ổn không? Cố gắng thêm lúc nữa, sắp đến khách điếm
rồi.”

Tôn Tiêu thoi thóp dựa xe thở hồng hộc, sắp sửa thẳng cẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.