SÁT PHÁ LANG - Trang 327

Bốn năm trước, y cố nén một bầu đau khổ, ra vẻ trấn định nói với Cố Quân:
“Hầu phủ không nhốt được con.”

Bốn năm sau, y nhìn Cố Quân, cẩn thận lộ ra một chút tình cảm vừa đúng:
“Nghĩa phụ đi vắng, con một mình quay về có ý nghĩa gì?”

Cố Quân: “…”

Y vốn hung dữ chẳng được ba câu, nghe câu này của Trường Canh thì ngay
cả mặt lạnh cũng không giữ nổi nữa, trái tim sắt đá cũng mềm nhũn như
bông.

Cố Quân chuyển hướng sang gian phòng trọ nho nhỏ, thấy trên bàn vứt
mấy quyển Dược kinh, liền tùy ý mở ra xem thử, hỏi: “Sao lại muốn xem
mấy cái này?”

Trường Canh: “Theo Trần cô nương học chút kì hoàng chi thuật.”

Cố Quân giật mình, nghĩ bụng: “Không phải đám người Lâm Uyên các đã
nói gì với y chứ?”

Cố Quân lập tức lại âm thầm mỉm cười, thứ nhất cảm thấy mình nghĩ như
vậy ít nhiều có phần tự đa tình, thứ hai đám người Lâm Uyên các đều
không phải hạng lắm miệng…

Trường Canh: “Vốn định học y thuật cho giỏi, tương lai cũng tiện chăm sóc
nghĩa phụ, đáng tiếc thiên tư có hạn, chỉ biết chút chút thôi.”

Cố Quân: “…”

“Miệng tiểu tử này sao lại ngọt đến thế,” Y bất đắc dĩ nghĩ, “Thật chết
người.”

Nhiều năm trông coi con đường tơ lụa, nhuệ khí phong mang tất lộ trên
người Cố Quân dần tiêu tan, phảng phất như thần binh vào vỏ, hai người
không hẹn mà cùng không nhắc tới chuyện chia tay trong không vui lần
trước, tâm bình khí hòa nói đến những điều mắt thấy tai nghe mấy năm
qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.