SÁT PHÁ LANG - Trang 326

Rất nhanh, Tôn đại nhân phát hiện Trường Canh quả thực là cứu tinh, từ
khi giữa đường gặp Trường Canh, đám trâu bò Huyền Thiết doanh đó liền
từ chạy một mạch như điên biến thành tản bộ, nhàn nhã như đi cho tiêu
cơm vậy, đến tiếng vó ngựa cũng êm ái theo.

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Trường Canh đến khách điếm của tiểu
trấn. Khách điếm không có nhiều phòng, bao hết thì ít nhất cũng phải hai
người một gian, Cố Quân bỏ lại một câu: “Ta đến chỗ con ta, gian đơn còn
lại nhường cho Tôn thị lang đi.”

Tôn Tiêu theo bản năng khách khí nói: “Không không, sao dám để Đại soái
hạ mình…”

Thẩm Dịch từ phía sau vỗ vai Tôn Tiêu, hạ giọng nói: “Đại nhân, thấy tốt
thì nhận đi, y gặp tứ điện hạ, tâm tình đang tốt, hay ngươi muốn nhìn khuôn
mặt ‘ít ngày nữa sẽ lấy cái mạng chó của ngươi’ hơn?”

Tôn Tiêu: “…”

Mồ hôi trong lòng bàn tay Trường Canh dọc đường chưa từng rơi, mấy lần
dây cương suýt nữa tuột mất, trạng thái này hơi giống say rượu, y biết mình
nên giữ sự tỉnh táo, lại không tự chủ được sa vào đó, trước khi gặp Cố
Quân thì do dự giữa “đi” và “chạy” , vừa gặp Cố Quân thì chẳng còn ý nghĩ
gì nữa.

Cố Quân lúc này rốt cuộc nhớ đến việc tính sổ, vào khách điếm, vừa đóng
cửa thì sắc mặt liền sầm xuống, nói với Trường Canh: “Ngươi càng ngày
càng không ra gì, lão quản gia nói ngươi đã bốn năm chưa về hầu phủ, lần
trước vào cung báo cáo công tác, ngay cả Hoàng thượng cũng hỏi ta, ngươi
bảo ta phải nói thế nào đây?”

Trước kia sắc mặt Cố Quân vừa khác thường là Trường Canh sẽ căng
thẳng, không phải căng thẳng đến độ muốn nhận lỗi thì là căng thẳng đến
độ muốn tranh luận, nhiều năm không gặp, y lại phát hiện sự câu nệ và kích
động trong lòng mình đều đã không thấy nữa, Cố Quân cười hay giận đều
thế, y đều hận không thể khắc trọn vẹn vào mắt mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.