SÁT PHÁ LANG - Trang 40

Trường Canh nghe vậy, không nói một lời nuốt lại tiếng “mẹ” thứ hai, để
ngũ tạng lục phủ tiêu hóa sạch, sau đó đi tới, vứt nhẹ hộp son được ủ ấm
trong tay lên bàn trang điểm của Tú Nương.

“Ôi, hộp này màu đẹp, tươi tắn.” Tú Nương rốt cuộc nở nụ cười mỉm bủn
xỉn.

Bà ta dùng đầu ngón tay quết một ít son, bôi lên đôi môi nhợt nhạt, hào
hứng ngắm nghía mình trong gương, hỏi: “Đẹp không?”

Trường Canh thần sắc lãnh đạm đứng bên không lên tiếng, trong lòng âm
thầm lấy làm lạ, không biết Tú Nương tự dưng gọi mình tới làm gì.

Y đang nghĩ như vậy thì một bên mí mắt đột nhiên giật giật không hề báo
trước, Trường Canh giật mình, trong minh minh giống như tâm sinh dự
cảm xấu.

Đúng lúc này, Tú Nương mở miệng: “Về sau ở trước mặt người ngoài cũng
không cần gọi ta là mẹ nữa, duyên phận giữa mẫu tử chúng ta, hôm nay
xem như kết thúc.”

Nói xong bà ta ngẩng khuôn mặt trang điểm rạng rỡ, chìa đôi tay như cọng
hành, giống như định chỉnh lại cổ áo cho Trường Canh.

Trường Canh bất ngờ né ra sau: “Ý bà là sao?”

1. Loại váy này gọi là “nhu quần” gồm áo ngắn (nhu) không quá đầu gối và
váy dài (quần) , xuất hiện từ thời Chiến quốc, phát triển từ thời Ngụy Tấn,
đặc biệt thịnh hành vào thời Đường, đến thời Nguyên Minh thì không còn
lưu hành nữa.

Chương 6: Nguyền rủa

Tú Nương cười, lơ đễnh lấy tay về.

Môi bà ta bôi son do Thẩm Thập Lục mua, làm khuôn mặt tái nhợt đoan
trang bỗng có thêm một chút diễm sắc, như một đóa hoa đã hút no máu tươi
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.