SÁT PHÁ LANG - Trang 422

“Đúng thế,” Cố Quân sáng tỏ, mặc cho mình suy nghĩ lung tung, “Nếu ta
cắn Thẩm Quý Bình một phát, hắn nhất định không để bụng, có bản mặt cổ
hủ như vậy, căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện đó, cắn hắn một phát
còn là ta bị thiệt kìa.”

Y càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, mau
chóng cân nhắc một chút, dứt khoát quyết định giả ngu, thế là điềm nhiên
như không hỏi Trường Canh đang đi tới: “Sao nán lại lâu quá vậy, đậu hũ
cải trắng của Hộ Quốc tự ngon thế cơ à?”

Trường Canh thấy thần sắc y bình tĩnh, mới hơi yên lòng, trả lời: “Phật âm
thức chay có thể tĩnh tâm.”

“Tuổi trẻ nên tiên y nộ mã, cũng đâu có ý định xuất gia làm hòa thượng, thì
tĩnh tâm làm gì?” Cố Quân sóng vai đi cùng y, theo thói quen định bá vai,
vừa giơ tay lên lại sợ Trường Canh đa tâm, thế là lại im lặng rụt về chắp
sau lưng.

Trường Canh thản nhiên nói: “Từng cân nhắc.”

Y từng nghĩ tới, kết thúc trần duyên tam thiên bước vào cửa Phật, chưa biết
chừng một bụng vọng niệm cũng bị Phật pháp vô biên trừ hết.

“Cái gì?” Cố Quân dừng bước, mới đầu chưa kịp phản ứng, ngẩn người,
hỏi với vẻ khó tin, “… Ngươi nói xuất gia?”

Trường Canh hiếm khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt y, cười nói: “Chỉ là
nghĩ thôi, không dám đi thật đâu ạ.”

Cố Quân nghĩ bụng: “Nói nhảm, nếu ngươi mà dám, ta đập gãy chân
ngươi.”

Nhưng Trường Canh hiện giờ đã không còn là nghĩa tử nho nhỏ không nơi
nương tựa được y che chở trong hầu phủ, sau khi đội mũ thừa tước Quận
vương, vẫn gọi y một tiếng “nghĩa phụ” , đó là tình cảm không phải danh
phận, Cố Quân rốt cuộc không tiện giáo huấn như con ruột, nên không nói
câu đó ra miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.