SÁT PHÁ LANG - Trang 423

Y hơi sầm mặt đi, hỏi: “Vì sao?”

Trường Canh nho nhã lễ độ chào tiểu sa di đi tới trước mặt, thủng thỉnh trả
lời: “Con từ thời thiếu niên đã nhìn chữ thế bất khả tị trong phòng nghĩa
phụ mà lớn lên, sau lại theo sư phụ đi khắp sơn xuyên, thế đạo gian nguy
chẳng qua chỉ mới thử một chút, há dám trốn tránh từ đây? Thân này sinh
ra trên thế gian, mặc dù trời sinh tư chất có hạn, vị tất có thể lập công thiên
thu bất thế như tiên hiền, nhưng tốt xấu gì cũng không thể thẹn với thiên
địa bản thân…”

… Và người.

Hai chữ cuối cùng Trường Canh giấu trong lòng, không nói ra.

Năm đó Tú Nương lôi y sau ngựa, không thể giết chết y, Ô Nhĩ Cốt quấn
thân, đến bây giờ chưa thể khiến y phát điên – đôi khi Trường Canh cảm
thấy, chỉ có đương đầu với sóng gió không ngừng đi ngược dòng, đi đến
một nơi mà mình có thể tôn trọng mình, có lẽ mới xứng đôi với tiểu nghĩa
phụ nửa đêm tỉnh mộng thường nghĩ về.

Cố Quân thần sắc hơi nguôi giận, nhưng vẫn không vui hỏi: “Vậy ngươi cứ
chui vào chỗ đám hòa thượng làm gì?”

Trường Canh thuận miệng đáp lấy lệ: “Tìm Liễu Nhiên đại sư uống trà, con
có lúc tâm hỏa quá vượng dễ ngủ không ngon – không phải Trần cô nương
còn cho con an thần tán sao? Con bỏ vào hà bao rồi, nhưng mấy hôm nay
đột nhiên tìm không ra.”

Cố Quân thoáng cái câm luôn.

Trường Canh: “Cũng không biết đánh rơi ở đâu rồi.”

Cố Quân mặt mày tái xanh – có người thật là toàn đi nhắc chuyện không
nên nhắc.

Cố đại soái im lặng một lúc trong sự giày vò của lương tâm, sau cùng vẫn
lấy cái túi thơm nhỏ bằng da trâu cất trong lòng, không nói một lời đưa cho
Trường Canh: “Đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.