SÁT PHÁ LANG - Trang 454

Cố Quân vừa xuống xe thì trước mặt liền bay tới một con chim gỗ, đậu
thẳng xuống vai, sống động như thật mà nghiêng đầu thô lố mắt nhìn y.

Bỗng nhiên, phía sau Cố Quân xuất hiện một bàn tay, Trường Canh không
biết từ khi nào đã im lặng xuống xe, bắt con chim kia đi.

Sắc mặt y vẫn khó coi y nguyên, nhưng đã khôi phục sự yên ổn bình nhật.

Trường Canh cầm con chim, không vội vã mở ra xem là thư của ai, chỉ
nhân lúc lão quản gia thu dọn xe ngựa, đi đến bên cạnh Cố Quân, thấp
giọng nói: “Nếu nghĩa phụ cảm thấy khó chịu, con có thể dọn ra ngoài, sẽ
không ở trước mặt chướng mắt người, về sau cũng tuyệt không vượt giới
hạn nữa.”

Trong đôi mắt ấy huyết quang rút hết, thần sắc Trường Canh thoáng lạnh
lùng, mắt mi cụp xuống, hiện ra một loại chu đáo khi lòng như tro tàn.

Cố Quân đứng đực ra một lúc, thật sự vô kế khả thi, thế là chẳng nói một
lời quay lưng bỏ đi.

Cát Thần và Tào Xuân Hoa sáng dậy mới biết đêm hôm trước xảy ra
chuyện, sớm đã chờ ở cửa, lúc này vội vã ra đón, lại thấy Cố Quân chẳng
chào hỏi tiếng nào, sầm mặt đi qua.

Trường Canh nhìn theo bóng lưng y, thần sắc u ám không rõ, giấu một chút
cay đắng thật sâu trong đáy mắt, khóe môi tựa hồ còn dính vết máu, sắc
mặt tiều tụy hơn cả Cố Quân quỳ suốt một đêm.

Cát Thần: “Đại ca, rốt cuộc sao vậy?”

Trường Canh chỉ lắc đầu, chờ không nhìn thấy bóng lưng Cố Quân nữa, y
mới thu tầm mắt về, mở bụng chim lấy ra một tờ giấy.

Chỉ thấy trên tờ giấy ấy viết: “Nguyên niên bắt đầu, Cố đại soái áp giải thế
tử Bắc man xuất quan, bệnh nặng một trận, nhị ca trong tộc đặc biệt từ phủ
Thái Nguyên chạy đến, một tháng mới về.”

Ký tên một chữ “Trần”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.