SÁT PHÁ LANG - Trang 482

Cố Quân rất lâu không lên tiếng, hàng mi Trường Canh run dữ dội, bàn tay
trong tay áo không tự chủ được nắm chặt lại – phản ứng bản năng của thân
thể Cố Quân vừa nãy là không lừa được ai, sự khó chịu hiện rõ từng li từng
tí đã tiết lộ ra từ việc nổi da gà.

Có lẽ Cố Quân có thể hiểu lòng y, nhưng e là vĩnh viễn chẳng cách nào
hiểu được dục vọng của y.

Trường Canh nghe thấy tiếng nước, là Cố Quân lên bờ, mặc quần áo.

Cố Quân thở dài, vỗ vỗ vai Trường Canh, bình tĩnh tránh né không trả lời:
“Ngươi biết việc đó là không thể mà.”

Trường Canh hơi cong khóe môi lên, có thể là định mỉm cười, nhưng thất
bại, chỉ thì thào rất khẽ: “Con biết, con sẽ không làm nghĩa phụ khó xử.”

Cố Quân ngồi xuống bên cạnh y, một lúc lâu mới cảm thấy mình hơi bình
tĩnh lại, đang định mở miệng.

Bỗng nhiên, y cảm thấy sau lưng có một luồng phong châm sắc bén dị
thường đâm tới hậu tâm, chén rượu ban nãy bị Trường Canh đặt ở một bên
phản xạ một tia sáng sắc bén. Cố Quân còn chưa kịp phản ứng, thì Trường
Canh đã lao tới.

Trường Canh ôm y lăn đi, cánh tay siết chặt, đồng thời, cái mũi chó của Cố
Quân ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Một mũi tên khói trắng ở đuôi còn chưa tan sượt qua người Trường Canh,
tay áo theo đó toạc ra, thoáng cái để lộ da thịt bị xước.

Trường Canh ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài tiểu viện ôn tuyền yên tĩnh,
màu kim loại sắc lẻm lóe qua, là một “khinh cừu” !

Nhưng biệt viện ôn tuyền và Bắc đại doanh cách nhau chẳng qua năm dặm,
khoái mã không cần dồn roi, giây lát đã đến, thích khách này từ đâu tới?

Thích khách một kích không đắc thủ, nhưng vẫn chưa chịu thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.