SÁT PHÁ LANG - Trang 485

Tiểu Cố Quân còn chưa cao bằng cái bàn vì lỗi nhỏ mà bị lão Hầu gia phạt,
điểm tâm cũng không cho ăn, đứng tấn trong doanh, mỗi một tướng sĩ đi
qua nhìn thấy y đều không nhịn được cười, khiến đứa trẻ từ nhỏ lòng tự tôn
đã quá thừa kia nước mắt cứ lăn hoài trong hốc mắt, thà chết không chịu rơi
xuống.

Khi đó chiến sự đã yên, tử lưu kim do mười tám bộ lạc tiến cống đã vào
quốc khố, thần nữ cũng phong quý phi, hết thảy vốn yên bình là thế…

Nhưng bỗng nhiên, một tướng sĩ tuần phòng thình lình ngã xuống bên cạnh
Tiểu Cố Quân, trên người còn mặc trọng giáp, không có một tẹo vết thương
nào. Tiếp đó, thị vệ trong viện của y nối nhau ngã xuống, và bên ngoài đột
nhiên truyền vào tiếng hò hét rung trời. Tiểu Cố Quân chưa bao giờ thấy
cảnh như vậy, nhất thời cơ hồ sợ đần ra, theo bản năng muốn đi tìm vũ khí.

Nhưng y thật sự quá nhỏ, dùng hai tay cũng chẳng nhấc nổi dù là thanh đao
nhẹ nhất.

Hôm ấy xông vào cũng là một đám tử sĩ mặc khinh giáp, chúng hành động
như gió, bức tới tựa thần ma, một tướng sĩ mới chê cười y giãy giụa như
một con chim hấp hối, che chở Cố Quân bên dưới, y trơ mắt nhìn thấy
những người đó như heo chó chờ mổ, máu thịt tung tóe mà lần lượt ngã
xuống trong doanh, sau lưng không biết bị thứ gì đó đả thương, đau đớn
buốt tim.

Nhưng rồi đau đớn nhanh chóng tê lặng, từ từ, y cảm thấy tứ chi như bị
chém lìa ra, tất cả thanh sắc xung quanh mờ dần đi, chút ý thức sắp sửa tiêu
tan và trái tim sắp đập vỡ lồng ngực bị vây cùng nhau, thở không ra hơi…

Trong lúc nửa hôn mê y cũng từng nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa
như vậy – công chúa dẫn người chạy tới, đám người kia tự nổ tung trong
khinh giáp.

Trường Canh đè vai y lại: “Nghĩa phụ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.